[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 254: Kính Ne (1)

Chương 254: Kính Ne (1)Chương 254: Kính Ne (1)
Chu Nghiêm Phong đưa cho cô một bát canh nhỏ, để cô uống trước hai ngụm làm ấm bụng.
Khi Lục Mạn Mạn ngâm nước nóng trở lại đã bị anh nhét vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, chân cô vẫn để trần còn trên người chỉ mặc áo sơ mi của anh, sau khi nồi đồng bưng lên bàn Chu Nghiêm Phong ôm cô tới bên cạnh để cô ngồi lên một bên chân anh.
Lục Mạn Mạn ăn hai ngụm canh rồi bò trở vê.
Chu Nghiêm Phong bưng chiếc bát nhỏ gắp miếng thịt nướng béo ngậy đưa tới bên miệng cô: "Nếm thử chút, nhìn thì ngấy mà ăn không ngấy."
Lục Mạn Mạn không thích ăn thịt mỡ, anh đưa đến thì thử cắn một miếng, cảm giác mềm khi nhai, hương vị thịt đậm đà, ăn rất ngon nên đã ăn xong cả miếng rồi.
Chu Nghiêm Phong thấy hôm nay cô ăn cơm tốt hơn, lúc này buông đôi đũa xuống rồi ôm cô vào lòng đút cho cô ăn.
Phía dưới viên thịt nướng còn có sườn hầm với thịt lợn giòn, đậu phụ nướng, khoai tây nướng, cải trắng rong biển cùng với bún.
Chu Nghiêm Phong cho cô ăn lần lượt viên thịt nướng, sườn hầm, thịt nướng giòn, sợ cô thấy ngấy nên lại cho ăn mấy món thức ăn chay.
Khi một miếng sườn heo được gắp lên, Lục Mạn Mạn quay đầu đi: "No rồi." Cô đẩy cánh tay anh ra, muốn quay về nằm xuống chăn xem tiếp truyện xưa đang đọc dở.
Chu Nghiêm Phong vươn tay lấy sách của cô, ôm lấy cô cúi đầu nói: "Ăn chút thức ăn đó làm sao có thể no, nghe lời ăn thêm chút nữa, món chính còn chưa lên."
Lục Mạn Mạn nói không ăn sẽ không ăn, mở truyện trượt đi xuống.
Chu Nghiêm Phong đành phải cho chân xuống để cô tựa vào, vẫn thuyết phục cô: "Gay không tốt, lại ăn thêm chút nữa đi."
Lục Mạn Mạn quay người lấy cớ nói: "Em kiêu ngạo vì em là người gầy, em còn tiết kiệm lương thực vì quốc gia."
Chu Nghiêm Phong cầm lấy cánh tay mảnh mai của cô: "Nhưng mấy lạng thịt như này cũng không được."
Lục Mạn Mạn kéo tay anh vào bên trong áo: “Có, đều ở trong này."
Chu Nghiêm Phong: "..."
Anh lập tức xoa xoa, thừa nhận lý do của cô rất chính đáng.
Anh cũng không khuyên nữa, nhưng đợi tới khi bưng tới một bát súp củ mài cà chua nhỏ thì vẫn đề nghị cô nếm thử một chút.
Lục Mạn Mạn đứng lên nếm một chút, mùi vị khác lạ nên ăn thêm mấy miếng. Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi dọn dẹp hành lý xuất phát vào trong thành.
Khi xe ra khỏi nhà chạy được hai cây số, Lục Mạn Mạn nhìn thấy Triệu Nhạn từ cửa kính, Triệu nhị tiểu thư lúc trước kiêu ngạo thích lấy lỗ mũi nhìn người, lúc này lạnh đến rụt cổ không có một chút hình tượng đang ở ven đường đón một chiếc xe bò qua đường.
Khi ô tô đi qua, cô vòng qua xe bò tay chân cứng ngắc đi tới trước mặt.
Lục Mạn Mạn dịu dàng nói: "Triệu nhị tiểu thư, chuyến đi này có dễ dàng không?"
Triệu Mạn nhìn kỹ thì thấy yêu tỉnh nhỏ của Chu Nghiêm Phong, đoán được việc chờ nửa ngày không có xe tới chắc chắn là do yêu tỉnh này giở trò, tức giận đến mức kêu to: "Tên lừa đảo, tên lừa đảo, đợi tôi trở lại trong thành sẽ thu thập cô!"
"Chờ cô đó."
Lục Mạn Mạn tặng cho cô ta một cái hôn gió.
Chu Nghiêm Phong sợ cô bị lạnh, cô vừa nói xong lập tức đóng cửa xe lại, ngay sau khi đóng cửa xe thì nghe thấy tiếng kêu kinh thiên động địa.
Không nhìn cũng biết Triệu Nhạn bị tức khóc.
Ngược lại đôi mắt đẹp của vợ anh khẽ cong cong, lộ ra nụ cười giống như khi thực hiện được việc.
Chu Nghiêm Phong có phần khâm phục cá tính tức chết người không đền mạng của vợ mình, ghi nhớ về sau chọc ai cũng không cần chọc tới cô.
Giúp cô kéo lại chiếc mũ nồi mềm mại trên đầu, vén mấy sợi tóc ra sau tai cô, nói: "Bùi Vọng Tân có người anh họ xuất ngoại cần dùng tiền gấp, gần đây hay hỏi nhờ người xung quanh bán tứ hợp viện trong nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận