[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 312: Quyền Lợi (1)

Chương 312: Quyền Lợi (1)Chương 312: Quyền Lợi (1)
Sau bữa ăn, Chu Binh không kịp nghỉ ngơi đã lại phải đến trường học, lão gia đi ra ngoài kiếm người chơi cờ tướng, lão phu nhân gọi dì Điền dẫn theo cháu gái nhỏ tới thị trường tự do đi dạo.
Khắp người Chu Nghiêm Phong bao trùm một tầng mỏng mồ hôi, trông thấy cơ thể cô mềm nhũn không còn chút sức lực, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, rồi quấn cô vào trong chăn và đặt nằm trên giường.
"Chuẩn bị cho em chút đồ ăn nhé."
Mặc quần áo gọn gàng rồi ra khỏi phòng làm việc.
Bầu trời bên ngoài đầy sương mù mông lung, dưới lầu thì im ắng không bóng người.
Trên bàn ăn cơm có để lại tờ giấy: "Mọi người đều đi ra ngoài rồi, đồ ăn nhẹ ở trong nồi, đừng nhịn đói đấy nhé."
Nét chữ xinh đẹp, hình như là do lão phu nhân để lại.
Đằng sau kèm theo một hàng chữ loằng ngoằng xấu xí: "Súng máy đã khai hỏa, thề sống chết giành mặt trận! Sinh con trai hay con gái thì đều là bảo bối, nếu muốn sinh thêm con trai thì..."
Đằng sau có một vết cắt, chắc hẳn là lão phu nhân không cho phép ông lão hô khẩu hiệu lung tung. Chu Nghiêm Phong: "..."
Nằm trên tấm phản cứng chắc tóm lại vẫn không thoải mái.
Chu Nghiêm Phong bưng đồ ăn nhẹ quay lại, liền ôm Lục Mạn Mạn rồi hai người cùng về phòng ngủ.
Lục Mạn Mạn nghe thấy dưới lầu yên tĩnh.
Chu Nghiêm Phong nói: "Đều ra ngoài cả rồi."
Đang yên đang lành sao tự nhiên tất cả đều ra ngoài.
Lục Mạn Mạn 'ừ' một tiếng, khuôn mặt lại hơi ửng đỏ.
Chu Nghiêm Phong nghiêng đầu hôn lên gò má cô, an ủi nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, cha mẹ đều là người từng trải, nên có thể hiểu được."
Lục Mạn Mạn: "..."
Lời này chỉ bằng không nói còn hơn!
Trở lại phòng ngủ, Chu Nghiêm Phong vừa muốn đặt cô nằm xuống giường, lại vừa không nỡ, hiếm khi được về nhà một chuyến, âu yếm tiểu kiều nhi đến nỗi hôn không thấy đủ, ôm cũng không xuể, dường như chỉ cần xa nhau một phút thôi là đã thấy mất mát to lớn.
Anh kéo một cái ghế ra ngồi xuống, rồi ôm cô vào lòng và nói: "Ngồi yên đây anh đút cho nhé?"
Lục Mạn Mạn không nói đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối, chỉ nhẹ nhàng sà vào trong lòng anh. Chu Nghiêm Phong khe cong khóe môi, múc một muôi cháo gạo kê vàng óng bón vào miệng cô.
"Œó ngon không?"
"Ngon lắm."
Rồi lại bóc trứng gà cho cô ăn.
Bình thường cô chỉ ăn lòng trắng trứng, không ăn lòng đỏ, anh không quá đồng tình với tật xấu kén ăn của cô, lúc trước thuyết phục cô không được, lần này lại thử đút cho cô một miếng nhỏ, cô chỉ hơi nhăn mà lại nhưng vẫn cố nuốt.
Lúc chia tay lần trước, cô vẫn còn tránh mặt anh, lạnh nhạt với anh, đến nỗi buổi tối đi ngủ cũng không dám nằm chung giường với anh, giống như sợ rằng chỉ cần hơi thân mật một chút thì bí mật nhỏ của mình sẽ bị bại lộ, lần này về nhà thì khác hẳn.
Tựa như lúc này, dựa vào trong ngực anh, tang ng hồng trên mặt cô còn chưa tiêu tan, đôi mắt hoa đào như chứa đựng làn nước mùa thu, luôn chăm chú ngắm nhìn gương mặt anh.
Rõ ràng có sự lưu luyến không rời và tình yêu say đắm
Lồng ngực Chu Nghiêm Phong xao động, có chút nóng lên, cúi đầu xuống hồn lên mặt cô một cái: "Ăn nhiều vào."
Lục Mạn Mạn nói: "Đừng chỉ mải bón cho em, anh cũng ăn đi." Cô sờ tay vào eo anh: "Anh gầy đi rồi."
"Có sao?"
"Có,"
Lục Mạn Mạn đưa tay vào trong áo sờ soạng, gầy thì có gầy, nhưng cơ bắp lại không giảm đi chút nào, khi hông và eo kết hợp cùng dùng lực, cơ mông vẫn rất mạnh mẽ, khỏa khoắn, cặp mông vẫn tròn trịa vểnh cao như trước!
Hai tay cô vòng ra sau xoa nắn, cảm giác thật tuyệt vời!
Chu Nghiêm Phong: "..."
Những bộ phận được cô yêu thích luôn luôn độc đáo như vậy.
Nếu là người khác có hành động như thế, Chu Nghiêm Phong sẽ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng nếu là cô thì anh lại thấy là chuyện rất đỗi bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận