[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 217: Độc Nhất Vô Nhị (1)

Chương 217: Độc Nhất Vô Nhị (1)Chương 217: Độc Nhất Vô Nhị (1)
"Theo như tôi biết, mùa đông này họ sẽ giới thiệu công nghệ mới từ nước ngoài, ra mắt loại áo nhung mới, hiện đang được quảng cáo trên TV mỗi ngày, loại áo len trượt tuyết, sử dụng vải polyester, bên trong lấp đầy lông vịt, màu sắc của quần áo tươi sáng, nhẹ nhàng và ấm áp .. Quần áo bông truyền thống sẽ trở thành quá khứ. Cô nói đúng, họ có thể làm áo trượt tuyết, tại sao chúng ta không thể làm quần bó giữ ấm."
Ông vươn tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lục Mạn Mạn không nghĩ tới lại thành công như vậy, nhẹ nhàng nhướng mày, đưa tay nắm lấy: "Hợp tác vui vẻ."
Kế tiếp phía bên giám đốc Từ đã tìm được người tiếp nhận công việc sản xuất quần bó giữ ấm với Lục Mạn Mạn, đồng thời đưa vào sản xuất, TV và báo chí ùn ùn quảng cáo, còn đặc biệt tìm đội người mẫu ở Cung văn hóa và các nơi khác tuyên truyền.
Rõ ràng ông muốn làm cho quần bó giữ ấm thành một sản phẩm bán chạy nhất trong cả nước.
Lục Mạn Mạn đánh giá cao tham vọng của mình.
Gần cuối năm, Lục Mạn Mạn giao cho Thái Châu một nhiệm vụ. Cứ cách mấy ngày khi Thái Châu tan tầm ghé qua đây, trong tay đều mang theo mấy túi giấy kraft, bên trong đều là quần áo.
Lục Mạn Mạn tùy tiện lục lọi những bộ quần áo khác, chỉ có một chiếc áo khoác lông kiểu nam màu đen cao cấp là được đặc biệt lấy ra kiểm tra cẩn thận.
Thái Châu sờ sờ mũi, tình cảm của cô đối với chồng mình thật sự rất đặc biệt.......
Có bao nhiêu tình hữu độc chung*, mỗi chỉ tiết trên chiếc áo khoác nam này đều được cô thiết kế tỉ mỉ, ngay cả một cái cúc nhỏ ở trên áo đều được lựa chọn kĩ càng từ chất liệu đến phối màu sao cho chiếc áo thật hoàn hảo, yêu cầu về vải và kỹ thuật may càng không cần phải nói.
(9 Tình hữu độc chung: Giữa hai người phải trải qua thời gian tiếp xúc lâu dài mới từ từ nảy sinh tình cảm và trở nên chung thủy với đối phương một cách sâu sắc.
Lúc trước Thái Châu đã nhìn thấy bản thiết kế từng phần của sản phẩm có thể nói rằng xưởng may đại khái không thể làm ra được sản phẩm cao cấp như vậy.
Thậm chí anh ấy còn nghi ngờ nút thắt vừa tỉnh tế vừa phải chất lượng mà cô yêu cầu, cho dù có tìm khắp thị trường phía Nam cũng không tìm ra được.
Cuối cùng là cô đã bỏ ra một số tiền lớn, mời được người bận rộn như giám đốc Từ để liên hệ với đối tác nước ngoài tìm vải và phụ liệu, bị dày vò hơn nửa ngày thì vải và phụ liệu cũng về tới tay, lại tốn một số tiền lớn dùng máy may tốt nhất để làm ra loại áo ưng ý tại xưởng may của giám đốc TỪ.
Sau đó yêu cầu anh ấy tìm một người giặt ủi và gửi nó đến văn phòng của cô.
Cho đến bây giờ Thái Châu vẫn còn có chút không hiểu, chỉ là một chiếc áo khoác mà thôi, có cần phải tốn nhiều tiền và nhân lực như vậy không, quần áo cao cấp trên thế giới cũng không phải là không có, đi ra ngoài mua một món là đủ rồi.
Anh ấy nói: "Phía bên Giám đốc Từ có gọi điện còn đặc biệt hỏi về chiếc áo khoác nam này, nói kiểu dáng này rất đẹp, nếu như ra mắt với công chúng chắc chắn có thể trở thành kiểu dáng kinh điển, muốn hỏi xem em có bán bản thiết kế này cho ông ấy hay không."
Lục Mạn Mạn kiểm tra chiếc áo không phát hiện khuyết điểm gì mới nhẹ nhàng phủi đi một chút lông tơ dính trên áo khoác rồi lại gấp bỏ vào túi giấy.
Thấy vậy bèn liếc mắt nhìn anh ấy một cái: "Đùa thôi, đây là quà năm mới độc nhất vô nhị dành cho học sinh tài năng của nhà chúng ta, nếu bán bản thiết kế đi thì có còn là độc nhất vô nhị đúng không?”
Thái Châu giật mình, từ trước đến nay làm việc với cô, anh ấy rõ ràng biết cô luôn để tâm đến việc lấy chi phí tối thiểu để đạt được lợi ích lớn nhất, trong lòng cô luôn có một quy tắc tính toán về chi phí như vậy, theo le thường tình thì sẽ không quan tâm đến việc quà tặng với bản thiết kế cũng không có vấn đề trái ngược nhau, không cần phải độc nhất vô nhị mà tổn thất nhiều lợi ích, điều này không phù hợp với tác phong làm việc bình thường của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận