[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 116: Nhìn Có Đẹp Không? (1)

Chương 116: Nhìn Có Đẹp Không? (1)Chương 116: Nhìn Có Đẹp Không? (1)
Lúc này cũng giống như thế hệ sau, quần áo cũng có "phong cách trào lưu trên mạng”, ví dụ như quần ống loe, áo thủy thủ, giày da mũi nhọn, âu phục đệm vai, kiểu tóc và quần áo của nam nữ chính trong phim truyền hình cũng sẽ mang đến một trào lưu...
Bên ngoài xưởng nhỏ phổ biến cái gì thì gia công cái đó, tập trung vào sản xuất những cái đó, áp lực tương nhỏ với việc tôn đọng hàng, tiền có thể nhanh chóng được thu hồi lại, tuyệt đối là mua bán kiếm lời không lỗ.
Địa điểm cũng không cần tìm nơi khác, phía sân sau của ngôi nhà phong cách tây kia có một dãy nhà 8g6 trước kia chuyên để đồ linh tỉnh, dọn dẹp rồi ra làm thành một xưởng nhỏ thì không thể thích hợp hơn.
Trong lòng Lục Mạn Mạn cân nhắc ra một kế hoạch hoàn chỉnh.
Lúc này người xếp hàng cũng đến lượt cô. Cô nhìn theo quyển tạp chí trang phục của chị gái rồi nói cho thợ may làm quần áo, một bộ là áo khoác dệt kim hai hàng màu đỏ đặc biệt có phong cách của Hepburn kiểu Pháp, phối hợp với váy hai dây màu xám chồn, một bộ là áo khoác âu phục giản dị phối hợp với váy bó sát, bên cạnh thì làm một cái quần ống rộng cạp cao và một cái áo gió.
Lục Mạn Mạn không nhìn trúng cái túi xách nào ở cửa hàng bách hóa, dứt khoát vẽ kiểu dáng ra giấy nhờ thợ may làm cho cô một cái túi vải, còn có hai cái túi xách nhỏ, thấy có vải da, bên cạnh lại làm một cái túi da.
Thuận tiện làm một cái túi nhỏ cho Chu Chi Chỉ.
Về phần Chu Bỉnh, Lục Mạn Mạn bảo thợ may dùng vải chéo màu kaki làm cho cậu một bộ đồ cổ lọ nhỏ, kiểu dáng này có phong cách trang phục công sở, con trai mặc vào nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, cũng không bởi vì kiểu dáng quá thời trang mà có vẻ trái ngược với thời đại này.
Lục Mạn Mạn tính toán xong, tổng hết cả vật liệu là hơn 700 tệ tiên quần áo. Thợ may vừa nhìn thấy đây là khách hàng lớn thì lập tức ngay tại chỗ gạch cho cô số lẻ phía sau, hoan nghênh cô thường xuyên đến thăm.
Lục Mạn Mạn đi ra từ tiệm may, tạm biệt chị gái kia, là người làm ăn, lúc nói chuyện phiếm cũng không quên giới thiệu qua công việc làm đẹp của cô. Nhìn chị gái cảm thấy hứng thú cô lập tức mời chị gái ngày nào đó mà tiệm làm đẹp khai trương thì nhất định tranh thủ thời gian đến đó tham quan.
Chăm sóc da đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với mỗi một người yêu cái đẹp, lúc này chị gái lập tức đồng ý.
Lục Mạn Mạn đã phải thay toàn bộ quần áo giày dép, đương nhiên cũng phải thay đổi kiểu tóc.
Thời gian này uốn tóc là phổ biến nhất. Lục Mạn Mạn làm kiểu tóc uốn sóng to.
Gương mặt xinh đẹp này của cô xõa mái tóc xoăn sóng lớn ra thì rất quyến rũ, người đi trên đường trăm phần trăm sẽ quay đầu lại.
Tiệm cắt tóc cũng chật kín người, làm mái tóc uốn này cũng phải chờ gần một tiếng đồng hồ mới làm được, chờ làm xong tóc đi ra khỏi trong cửa hàng đã là 3 giờ chiều.
Lục Mạn Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ chuẩn bị lên đường về nhà.
"Bíp bíp!"
Tiếng còi xe vang lên phía sau, sau đó một chiếc xe jeep màu xanh ô liu lướt qua bên cạnh.
Đó là Chu Nghiêm Phong.
Lục Mạn Mạn không ngờ trên đường cái còn có thể gặp phải người đàn ông này, vừa định hỏi gì đó thì Chu Nghiêm Phong nhìn về phía cửa sổ xe nói: "Lên xe."
Chu Bỉnh theo bản năng phải nhường chỗ cho thím và chú, dắt em gái đi ghế lái phụ phía trước.
Đây là định ôm Chi Chi ngồi phía trước.
Cũng không biết có phải thời đại này mọi người không có nhiều ý thức an toàn hay không, Chu Nghiêm Phong nhìn thấy cũng không ngăn cản.
Lục Mạn Mạn dắt Chi Chi trở về rồi dạy Chu Bỉnh: "Ngồi phía trước không thể ôm em gái được, lỡ như xe phanh gấp, đầu muội muội đập vào phía trước sẽ bị thương."
Chu Binh ngoan ngoãn nhận sai: "Cháu biết rồi thím, sau này cháu sẽ chú ý."
Lục Mạn Mạn: "Cháu đi lên rồi thắt dây an toàn vào."
Chu Bỉnh: "Vâng."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận