[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 471: Lời Đồn (3)

Chương 471: Lời Đồn (3)Chương 471: Lời Đồn (3)
Những người khác vừa ghen tị vừa hâm mộ, nếu tướng mạo bà Chu được bà Tần chứng thực thì không còn gì phải bàn cãi nữa nên họ chuyển sang chủ đề bà Chu cuối cùng có ở lâu hay không.
Có câu ba người phụ nữ hợp thành một cái chợ, cả nhà chật ních đàn bà con gái, không có chỗ đặt chân, tiếng nói chuyện lào xào còn dày đặc hơn tiếng ong mật vỗ cánh.
Phó cục trưởng Vương vô cùng cạn lời, bà xã của ông ngày nào cũng làm chuyện này, đi vào xin bà nhờ ông, cầu cho mấy tổ tông này nhỏ giọng một chút, trên lầu nghe được đó, ngày mai ông còn mặt mũi nào gặp cục trưởng Chu?
Bà Vương trực tiếp đẩy ông vào phòng rồi quay lại tham gia vào cuộc tranh luận sôi nổi của những bà vợ, nhưng tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi, dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho người đàn ông của mình.
Nhưng sau khi thảo luận tới thảo luận lui, mọi người mỗi người một ý, ai cũng dám bảo đảm bà Chu rốt cuộc có ở đây lâu hay không.
Sau đó đẩy bà Vương ra, bảo bà Vương tận dụng vị trí thuận lợi của ngôi nhà để quan sát cẩn thận và báo cho họ biết khi có tin tức rồi mới lục tục rời đi.
Bà Tần là người ra về cuối cùng, bà cảm thấy những người phụ nữ này đang lo thừa, người ta đã về rồi thì còn đi đâu cho được. Bà tỏ vẻ muốn kết giao với bà Chu, nhờ bà Vương giao thiệp tốt với bà Chu trước, ngày nào đó hãy giới thiệu bà với bà Chu.
Bà Vương đương nhiên liên tục gật đầu đồng ý
Lúc này bà Tần mới cười hì hì rời đi.
Lục Mạn Mạn cũng đang đoán xem các cô gái đang bàn tán chuyện øì.
Ăn xong, Chu Nghiêm Phong lột sạch cô rồi ôm vào phòng tắm tắm rửa, dưới làn nước nóng chảy ào ào, anh hơi cúi người, tạo bọt xà bông thơm với khăn tắm được mang đến từ thành phố Thiên Khánh rồi chà lưng cho cô.
Hai tay Lục Mạn Mạn ôm lấy anh, tựa cằm lên vai anh, duỗi một ngón tay trắng nõn mêm mại chọc vào cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh, hỏi anh có biết bà Vương và những người khác đang bàn tán chuyện gì không.
Chu Nghiêm Phong đoán ra, nhưng chẳng lễ anh lại nói các cô mong ngóng anh ly hôn rồi nhảy vào chiếm hời à?
Anh tỏ rõ thái độ không quan tâm.
Lục Mạn Mạn hỏi lại, anh chỉ nói chắc họ đang thảo luận xem vợ anh trông thế nào. Bà Vương từng gặp qua vợ anh nên chắc chắn sẽ đi khoe khoang với người khác, thổi phồng dung mạo của cô. Chu Nghiêm Phong cũng nói, bà Vương là cái ống truyền tin chạy tốt nhất trong khu nhà, Lục Mạn Mạn không phải lo lắng về việc giao tiếp với mọi người trong khu, cứ làm như ở thành phố Thiên Khánh trước kia, tạo mối quan hệ thân thiết với chị Phó, trong khu nhà chị Phó sẽ là người đại diện của cô, cô và bà Vương có qua có lại, bà Vương sẽ trở thành sợi dây ràng buộc giữa cô và những người khác trong khu nhà.
Sau đó lại nói cho cô biết quan hệ giữa người nhà lãnh đạo bên này, trong lòng Lục Mạn Mạn đại khái có chút tính toán.
Tắm rửa xong hai người trở lại phòng ngủ.
Chu Nghiêm Phong sấy khô tóc cho Lục Mạn Mạn, thoa sữa dưỡng thể cho cô, vết thương trên cánh tay anh đã kết vảy, vừa rồi lúc tắm có để tâm chú ý nhưng vẫn bị nước nóng làm rớt ít vảy.
Lục Mạn Mạn bôi thuốc cho anh, mới bôi một nửa, cánh tay còn lại của anh đột nhiên mạnh mẽ vòng qua eo cô rồi ôm cả người cô lên, sau đó trong tiếng kinh hô nho nhỏ của Lục Mạn Mạn, anh đi qua kéo đèn, lột áo ngủ của cô đặt lên giường.
Khi Chu Ngạn Phong đi tới, anh còn mang theo nệm, lúc Lục Mạn Mạn được anh đặt lên đệm, lò xo dưới nệm cũng rung lên.
Sau đó anh đến bên cạnh cô, tấm đệm lại lún xuống, anh không vội hôn cô mà nhìn cô trong bóng tối. Mái tóc dài thơm ngát của cô tản ra, trên người cũng thơm ngào ngạt, trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận