[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 464: Về Nhà (2)

Chương 464: Về Nhà (2)Chương 464: Về Nhà (2)
Ban đầu cô định buổi tối sẽ ở bên chỗ của Chu Nghiêm Phong, nhưng ngày mai Chu Nghiêm Phong đã rút về sở chỉ huy, cô đã xin chìa khoá để về nhà.
Lục Mạn Mạn chờ ở bên ngoài khi tập thể quân khu tỉnh, cũng không thể đi vào trong đại viện, cũng không biết Chu Nghiêm Phong ở trong nhà thế nào, trong nhà bày trí ra sao.
Cô rất muốn trở về để xem xem.
Nói như thế nào thì đó cũng là nhà của cô và Chu Nghiêm Phong.
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, chỉ là không ngờ vừa mới ra khỏi khách sạn, đã nhìn thấy Chu Nghiêm Phong!
Chu Nghiêm Phong lái một chiếc xe địa hình Mitsubishi màu xanh lá cây kiểu cũ, Lục Mạn Mạn nhìn thấy anh qua kính chắn gió ở phía trước anh đang đỗ xe bên đường.
Lục Mạn Mạn vẫy tay với anh.
Anh nhanh chóng nhìn thấy cô, bước xuống khỏi xe đi về hướng của cô.
Cô bước đến.
Thư ký của Lục Mạn Mạn chưa từng gặp qua vị cô gia của nhà mình, tò mò nhìn sang, từ ánh mắt đầu tiên đã bị thuyết phục... Thảo nào Hoàng công tử không có cơ hội, vóc người này của cô gia, dáng vẻ này, quả thực là một đại sát khí hình người nha.
Thư ký nhanh chóng nhìn về phía tổng giám đốc của mình, thì thấy tổng giám đốc nhà mình cười đến cong cả mắt, biểu cảm trên mặt kia, muốn có bao nhiêu mê luyến đối với cô gia thì có bấy nhiêu.
Cô gia vừa di sang đây, cô lập tức duỗi tay sang, nắm cổ tay anh.
Thư ký hoài nghỉ rằng cô đang rụt rè, nếu không phải là ở bên ngoài, khả năng hai người bọn họ đã dán vào nhau rồi.
Lục Mạn Mạn thật sự muốn dán vào người anh, chồng của cô sao có thể vừa cao vừa đẹp trai thế này, không nói đến gương mặt, chỉ bằng cái eo này, đôi chân dài này, khí chất muốn có bao nhiêu thành thục thì có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu ổn trọng thì có bấy nhiêu, khí tràng đều là hai mét tám, đẹp trai quá mức!
Gọi thư ký đưa hành lý của cô giao đến trong tay Chu Nghiêm Phong, để thư ký quay về, sau đó khoác tay Chu Nghiêm Phong trở về xe.
"Sao lại đến đây?"
Lục Mạn Mạn trở về xe thì hỏi, ban đầu đã thoả thuận buổi tối cô sẽ tự mình sang đó là được.
Chu Nghiêm Phong sờ cằm cô, một bên khởi động ô tô, nói: "Buổi tối chúng ta ở nhà."
Đôi mắt của Lục Mạn Mạn lập tức sáng lên, đoán rằng buổi chiều này chắc chắn anh đã điều chỉnh công tác, buổi tối không cần về khu động đất, cho nên lúc này mới đưa cô về nhà.
Quả nhiên, Chu Nghiêm Phong cũng nói như vậy, sau đó lập tức hỏi Lục Mạn Mạn: "Hành lý của em sao lại thế này, không ở khách sạn à?"
Lục Mạn Mạn nhướng mày: "Em có nhà, tại sao lại phải ở khách sạn?"
Khoé môi của Chu Nghiêm Phong không kiềm được mà nhếch lên.
Nhanh chóng duỗi một bàn tay sang, cầm lấy tay cô
Lúc này Lục Mạn Mạn không biết rằng cô vừa đi thì Hoàng Bảo Câu cũng vừa lúc đến khách sạn.
A Hiển mất sức chín trâu hai hổ cũng không tiễn cậu ta đi được.
Lục Mạn Mạn gấp đến không chờ được mà muốn về nhà, lần này cũng thuận lợi đi vào đại viện.
Chu Nghiêm Phong lúc bị điều qua bên phòng này thì rất khẩn trương, anh được phân công sống trên tâng hai của một tòa nhà hai tầng lầu.
Mọi người sống ở tầng một của toà nhà nhỏ, Chu Nghiêm Phong cần phải đi lên một cầu thanh nhỏ để đi lên.
Chi Nghiêm Phong xách theo hành lý, bảo Lục Mạn Mạn đi trước.
Bảo cô cẩn thận, nắm chặt vào tay vịn.
Lục Mạn Mạn hoàn toàn không nghe được, nhanh chóng đi lên trên lầu, bên ngoài tang hai là ban công, Lục Mạn Mạn đi lên thì nhìn thấy cửa sổ pha lê xuyên thấu, nhìn thấy trên bệ cửa sổ có vài chậu hoa.
Thời tiết ở Dương Thành ẩm ướt ấm áp, mấy cây hoa đó được chăm sóc vô cùng tốt, phiến là đều xanh mướt đầy đặn.
Trên đường Lục Mạn Mạn hỏi Chu Nghiêm Phong, hiện tại Chu Nghiêm Phong ở một mình, cũng không có thuê bảo mẫu trong nhà, cơm canh ngày thường cơ bản đều là đi nhà ăn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận