[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 351: Định Mệnh (2)

Chương 351: Định Mệnh (2)Chương 351: Định Mệnh (2)
Là anh nghĩ lầm rồi.
Cô trách anh có thể là vì đã để cô phải chịu khổ.
Cô không biết phải vượt qua mấy ngày đó bằng cách nào, nên lúc đó mới không thể kìm nén được cảm xúc của mình.
Cô đối với khả năng mang thai, không hề có chút mong chờ nào.
Nhưng hễ là chỉ mang một chút chờ mong, thì làm sao có thể đi thỉnh tấm lá bùa của dì về chứ.
Hễ là có một chút chờ mong, sẽ không giấu diếm người trong nhà.
Chu Nghiêm Phong suy nghĩ hồi lâu, liền đoán được ra rằn cô chưa hề đến bệnh viện đa khoa quân khu để tìm bác sĩ Vương.
Nhìn biểu cảm của cô, nhất định là trong lòng cô đã vạch ra kế hoạch và quyết định xong xuôi.
Nhưng Chu Nghiêm Phong lại không biết có thể đưa ra quyết định gì!
Nếu như chỉ là sợ bóng sợ gió một phen, vậy thì chuyện øì cũng dễ thương lượng.
Nếu như...
Anh không chắc chắn mình có thể chiều chuộng cô giống như trước nữa hay không.
Anh kiềm chế tâm trạng lo lắng, xoa xoa mặt cô: "Đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên hãy đi xác nhận lại đã."
Nửa giờ sau, hai người bước ra khỏi bệnh viện đa khoa quân khu.
Lục Mạn Mạn rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
Bác sĩ Vương có kinh nghiệm phong phú, nói chắc nịch rằng bệnh cũ của cô vẫn chưa khỏi hẳn, không chỉ cần phải điều dưỡng thân thể mà còn phải chú ý nghỉ ngơi, đặc biệt là nữ đồng chí không được chịu quá nhiều mệt mỏi.
Ngoài ra, không nên quá lo âu, tỉnh thần chịu nhiều căng thẳng sẽ dẫn đến suy nhược thần kinh, và sẽ gây ra những phản ứng bất lợi cho cơ thể.
Lục Mạn Mạn liên tục nói vâng.
Sau khi ra ngoài, có vẻ như lơ đãng liếc nhìn Chu Nghiêm Phong một chút, anh vẫn nắm tay cô như cũ, so với trước kia thì không có gì khác biệt mà vẫn dùng lòng bàn tay to lớn của mình nắm trọn tay cô, cũng không tỏ ra mất hứng hay mất mát gì.
Lúc cô liếc anh một lần nữa, anh thậm chí anh còn mỉm cười nhẹ nhàng an ủi cô một tiếng.
Lục Mạn Mạn lại cảm giác nụ cười kia mang theo chút hương vị chua xót.
Lục Mạn Mạn vẫn quyết tâm nói rõ ràng với anh.
Thật ra Lục Mạn Mạn đã sớm đoán được sớm muộn øì cũng sẽ đi đến bước đường này, anh tốt như vậy, cô chừng từng thấy người đàn ông nào tốt được hơn anh, ở trong mắt cô, anh cực kỳ xuất sắc, xứng đáng nhận được sự chân thành và thật lòng đối đãi.
Cô chính là một người tham lam, từ chinh phục đến muốn chiếm hữu, thậm chí còn mong đợi được gả cho anh, nhưng tật xấu ích kỷ đã thấm sâu trong tính cách của cô sẽ sớm kéo anh sa vào vũng bùn lầy.
Đứa bé này đến, bọn họ sẽ không thể tránh được một trận tranh đấu.
Nhưng đứa trẻ này không đến, cũng không có nghĩa là sự mâu thuẫn sâu sắc không tồn tại.
Lục Mạn Mạn không có cách nào phớt lờ được trước sự bình thản không chút oán trách của anh, ngược lại dưới tình huống này mà anh còn có thể nhắm mắt làm ngơ mà an ủi cô.
Cô đề nghị để cô lái xe.
Chu Nghiêm Phong không có từ chối.
Lục Mạn Mạn di dọc theo đường về nhà, chỉ là khi đi qua một khu rừng nhỏ, lại ngoặt xe đậu ở một đầu đường nhỏ yên ắng bên cạnh
Tắt động cơ xe.
Cô quay đầu sang nói: "Em có chút chuyện muốn nói với anh."
Nếu như nói lúc trước đáy mắt Chu Nghiêm Phong vương chút mờ mịt ảm đạm khó có thể che giấu , thì giờ đây vẻ mặt anh lại bình tĩnh hết sức có thể.
Anh nói: "Em nói đi."
Ngón tay Lục Mạn Mạn túm lấy một góc áo, ngừng một lúc sau đó liếm bờ môi hơi có chút khô khốc của mình rồi nói: "Em cũng đã đọc qua cuốn sách mà anh và chị gái em thảo luận về quan điểm trong hôn nhân."
Chu Nghiêm Phong khẽ gật đầu.
Lục Mạn Mạn nói: "Cả lý trí và cảm xúc đều không phải con đường tốt nhất để có được tình yêu, trong hôn nhân không phải chỉ có lý trí mới ổn, cũng không thể duy trì hoàn toàn dựa trên cảm xúc. Chỉ có sự cân bằng mới là con đường bền vững nhất."
Anh lại là nhẹ nhàng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận