[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 109: Bí Mật (2)

Chương 109: Bí Mật (2)Chương 109: Bí Mật (2)
Lục Mạn Mạn ủng hộ lựa chọn của cô ấy, lại hỏi: "Cô có nơi nào để đi không?"
Lý Trí Phương do dự một chút: "Tôi có một người cô ở thành phố bên cạnh, có thể đi gặp cô ấy xem bệnh viện bên kia..."
Lục Mạn Mạn cho cô ấy một ý tưởng: "Đi về phía nam đi."
"Sao?"
"Kể từ khi chính sách được thực hiện ở miền nam, ở đó đã phát triển mạnh mẽ, khí thế ngút trời. Môi trường tư nhân tốt hơn nhiều so với miền bắc. Nếu có nhà máy tư nhân, thì sẽ có bệnh viện tư nhân. Cô có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành y, tìm việc quá dễ dàng, thậm chí có thể nghĩ tới kiếm thật nhiều tiền để mở phòng khám của riêng mình, mở Trung tâm châm cứu, xoa bó giác hơi y học cổ truyền Trung Quốc, thì nhất định sẽ ổn..."
Lục Mạn Mạn vạch sẵn lộ trình cho cô, Lý Tri Phương chăm chú lắng nghe, sợ bở lỡ một chữ nào đó, càng nghe càng thấy mỗi câu mỗi chữ cô nói đều có ký, ở phương Bắc không tốt sao không đi về phía Nam thử một lần chứ?
Trước Lục Mạn Mạn, Lý Tri Phương chỉ có Bạch Minh Anh là bạn, trong hai năm qua, Bạch Minh Anh luôn phàn nàn với cô ấy, nhà hát ca kịch từng được những người làm văn nghệ thuật yêu thích, nhưng trong hai năm qua lại ngày càng sa sút. Dù ca sĩ hay vũ công đều rời bỏ vị trí chạy vào phương Nam. Tôi đã đi, vì sao à, bởi vì phương Nam có thể kiếm được tiền, hát vài bát hát được yêu thích thì trong một đêm có thể kiếm được một số tiền không thể tưởng tượng được ... Thậm chí có người không tiếc chức vụ đang làm, bỏ luôn biên chế để đi.
Họ có thể kiếm tiền bằng cách ca hát nhảy múa, Lý Tri Phương chỉ bình thường muốn tìm một công việc như một bác sĩ mà thôi, huống chỉ nơi này đã không còn lý do gì để cô ấy phải lưu luyến, cô ấy mới ngoài ba mươi, cuộc sống còn một con đường dài phía trước, tại sao không xông xáo đi ra ngoài?
Lý Tri Phương như bừng tỉnh, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy tràn đầy sức sống, nắm tay Lục Mạn Mạn: "Tôi nghe cô, tôi nhất định phải đi tới Phương Nam thử một lần."
Lục Mạn Mạn nói đùa: "Cô mạnh dạn ra ngoài kiếm sống trước đi, nói không chừng sau này tôi còn phải nhờ cậy vào cô."
Lục Mạn Mạn thực sự muốn Lý Tri Phương thoát ra khỏi môi trường ngột ngạt vô vọng hiện tại, bên cạnh đó cô còn chút tính toán riêng, Lý Tri Phương có một chỗ đứng vững chắc ở đó, thì lúc cô chạy trốn không biết phải đi đâu về đâu, ít ra cô sẽ có một nơi để ở.
Sau khi tiễn Lý Tri Phương đi, Lục Mạn Mạn trở lại trên tầng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa từ bỏ ý định lật tung phòng ngủ một lượt, muốn tìm ra bản thỏa thuận kia, xem rốt cuộc nội dung có phải là liên quan đến kết hôn giả hay không.
Không xác định được điểm ấy thì trái tim cô vẫn sẽ luôn treo lơ lửng giữa không trung, không thể nào yên tâm được.
Chu Nghiêm Phong đi làm về lên tầng thay quần áo, cửa phòng ngủ mở một nửa, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào chỉ thấy trong phòng ngủ giống như bị trộm, tất cả ngăn kéo đều bị mở hết ra, đồ đạc linh tỉnh trên tủ đổ trái đổ phải, quần áo chăn bông vốn đặt trong tủ quần áo đều được chất đống lên giường.
Hơn nửa cơ thể của Lục Mạn Mạn chui vào trong tủ quần áo, cong mông giống như đang tìm gì đó.
Chu Nghiêm Phong đi tới, đùa giỡn: "Muốn chuyển nhà sao?"
Lục Mạn Mạn không để ý anh bỗng nhiên trở về, theo bản năng đứng dậy, kết quả cơ thể lảo đảo rồi đặt mông ngồi xuống giường.
Thấy người đàn ông này vẫn như trước, dáng vẻ bình thản giống gió nhẹ mây trôi như bình thường, ngược lại là vì sao lại hủy bỏ bản thỏa thuận để làm cho cô đứng ngồi không yên lo lắng mệt mỏi. Cô chưa từng bị tức nghẹn như vậy. Tính cách đại tiểu thư vừa lên cũng không muốn giả bộ, trực tiếp tức giận nói: "Không riêng gì chuyển nhà, em còn muốn ly hôn với anh!" Vẻ mặt Chu Nghiêm Phong hơi cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận