[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 426: Không Muốn Nữa (2)

Chương 426: Không Muốn Nữa (2)Chương 426: Không Muốn Nữa (2)
Chu Nghiêm Phong thấy khẩu hình miệng của cô nói không muốn, nhưng cũng không chắc chắn có phải là thật hay không, lập tức đi tới dùng ngón tay chạm nhẹ vào cằm cô: "Nói lại lần nữa đi, em có muốn hay không?"
Lục Mạn Mạn quay mặt di nói: "Không muốn nữa."
Sau đó thì bị anh ôm eo, ôm cô thật chặt vào lòng.
Anh cúi đầu xuống gần như tham lam vùi vào cổ cô, ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
Đôi mắt của Lục Mạn Mạn trong nháy mắt lại ươn ướt, vội vàng vùi mặt vào ngực anh.
Ôm được một lúc lâu, cô mới nhớ ra cánh tay anh đã quấn băng gạc, không biết vết thương nặng đến thế nào, muốn xem vết thương của anh trước.
Chu Nghiêm Phong nhớ tới việc cô đi giày cao gót tới, ôm cô đặt lên chiếc giường đơn giản được kê bên cạnh anh, cúi người xuống cởi đôi giày cao gót cho cô trước.
Lục Mạn Mạn còn đang hỏi thăm vết thương của anh, nhận ra anh đột nhiên ngừng cử động, cúi đầu nhìn xuống, anh nắm lấy chân cô, nhìn lòng bàn chân cô không chớp mắt.
Lục Mạn Mạn không cần nhìn cũng biết, chờ từ sáng đến chiều, rồi chạy một mạch qua đống đổ nát của khu động đất, cả ngày lo lắng nên không có cảm giác gì, đến lúc này cô mới cảm thấy vừa sưng tấy vừa đau đớn, lòng bàn chân chắc chắn bị cọ sát, đỏ tấy và phồng rộp lên rồi.
Cô muốn để cho anh biết về quá trình này, tuy cô không phải trải qua trăm cay ngàn đắng, nhưng cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể gặp được anh.
Chu Nghiêm Phong im lặng một lúc lâu.
Sớm biết thế này, anh đã phái người đợi ở cửa, cho chỉ là thông báo cho vệ binh một tiếng, không để cô đợi lâu như vậy.
Kéo ống quần lên xem xét, hai bắp chân trắng nõn nà mềm mại đều bị sưng tấy lên.
Anh đứng dậy: "Ngôi chờ ở đây nha."
Nói xong thì đi ra ngoài.
Một lúc sau, anh quay lại, cầm một túi đựng thứ gì đó trên tay, rồi ném lên bàn, tay kia cầm một chiếc chậu nhựa mới toanh, bên trong đựng nước nóng đang bốc hơi.
Để cho cô ngâm chân.
Lục Mạn Mạn nhất thời không biết nên nói cái øì, thấy anh đang định cúi người xuống, vội vàng đẩy vai anh: "Để em xem vết thương của anh trước đã."
Chu Nghiêm Phong đặt chiếc chậu dưới chân cô, xắn tay áo lên, kéo một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi xuống đó.
"Đã băng bó rồi, có gì đáng xem đâu?"
Lục Mạn Mạn muốn xem.
Chu Nghiêm Phong liếc nhìn cô, thấy cô vẫn còn độc đoán như vậy, cuối cùng cũng ngồi xuống để cho cô xem.
Anh từ từ cởi từng nút một.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh dần dần lộ ra, lại nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy được lúc ở bên ngoài, tuy biết vừa rồi anh cởi trần để cho y tá băng bó, nhưng cũng đã thấy ghen rồi.
Nhớ lại lúc đầu anh hỏi cô, liệu sau này cô có chịu đựng được việc anh ngủ chung giường với người phụ nữ khác không, lễ nào cô không hề có chút ham muốn chiếm hữu nào đối với anh.
Lục Mạn Mạn đã nhanh miệng nói lời tàn nhẫn, chỉ cần quyết tâm, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để hình ảnh như vậy xuất hiện trong đầu.
Lúc này nhớ lại cô thấy mình không thể tha thứ.
Chỉ mới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi là đã không thể chịu nổi rồi.
Ánh mắt cô nhìn vào mặt anh, anh rũ mắt xuống để cởi áo, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cô không nhịn được mà ôm lấy anh, hôn lên môi anh.
Chu Nghiêm Phong mới cởi áo sơ mi được một nửa, nhìn thấy cô im lặng nhìn anh như vậy, trong ánh mắt có tình cảm dịu dàng, lại có đầy tâm trạng chua xót, lồng ngực không khỏi phập phồng, chẳng những muốn hôn cô mà còn muốn đè cô xuống giường.
Một năm mười tháng hai mươi tám ngày, mỗi ngày đều nhớ nhung.
Yết hầu nhấp lên nhấp xuống rồi lại nói: "Không xem nữa?"
Lục Mạn Mạn hơi có chút thất vọng, vốn tưởng rằng anh cũng sẽ hôn cô, tại sao lại không hôn cô? Ngay cả khi vừa rồi anh ôm cô chặt như thế, anh cũng không nâng mặt cô lên hôn một cái, cô cảm thấy không biết tại sao, dường như anh không muốn đến gần cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận