[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 318: Già Thật Có Phúc. (1)

Chương 318: Già Thật Có Phúc. (1)Chương 318: Già Thật Có Phúc. (1)
Khi Lục Mạn Mạn nghe anh nói xong thì còn cảm thấy rất hào hứng và bảo anh nói nhiều hơn một chút.
Dựa vào ký ức của mình, cô có thể nhìn ra rằng Chu Nghiêm Phong chính là một người có tư duy chín chắn, hiểu biết sâu sắc và có tâm nhìn xa, nếu không thì tại sao anh lại đạt được những thành tựu phi thường như trong cuốn sách gốc như vậy!
Những ý kiến và đề xuất của Chu Nghiêm Phong chắc chắn sẽ sâu sắc hơn Lục Mạn Mạn nhiều, nếu biết nhìn xa thì mang tính xây dựng hơn.
Cô gật đầu lia lịa và cân nhắc cẩn thận.
Còn đang mải mê suy nghĩ thì Lục Mạn Mạn chợt bị anh đẩy từ trên người xuống.
Mãi đến khi cô bị Chu Nghiêm Phong lật người đè xuống dưới thì mới phát hiện cái con người nói miệng rất nghiêm túc này, không biết từ lúc nào...
Cô quay mặt đi, quả thực dở khóc dở cười!
Chu Nghiêm Phong dùng ngón tay thon dài của mình bắt lấy cằm của Lục Mạn Mạn, quay mặt cô đối diện với anh, còn dùng ngón tay re ra một lọn tóc và lấy ngón tay cái vuốt ve môi cô.
Anh nói: "Công việc để sau, giờ nói cái gì đó thú vị hơn đi."
Lục Mạn Mạn hỏi: "Cái gì thú vị cơ?" Chu Nghiêm Phong nhìn cô với ánh mắt nóng rực: "Bài viết ngắn mà em gửi tới khá thú vị."
Lục Mạn Mạn: "..."
Bị chồng nhìn như vậy khiến mặt cô đỏ bừng, xấu hổ quái
Chu Nghiêm Phong lại nâng cằm Lục Mạn Mạn, không cho cô quay mặt đi, anh tiến lại gần, cần mẫn nói tiếp: "Em cảm thấy thế nào?"
Lục Mạn Mạn thì cảm thấy gì được nữa chứ, cô đỏ mặt nhịn cười, xấu hổ là xấu hổ thôi!
Không dám đánh giá!
Khóe môi Chu Nghiêm Phong cong lên, ngón tay anh xuyên qua môi cô, mười ngón đan chặt rồi lại bắt lấy tay Lục Mạn Mạn đưa lên đỉnh đầu cô.
Chu Nghiêm Phong hôn lên môi vợ mình.
"Em muốn kiểm tra thể lực của chồng mình đến thế à?"
Lục Mạn Mạn bị anh ép nên kêu một tiếng "Ô", chợt nghe anh nói như vậy khiến sắc mặt cô càng nóng bừng, nhưng ý chí không thừa nhận thất bại cũng dâng lên, cô nhẹ nhướng mày: "Em phải thử chứ, muốn biết là la hay là ngựa thì phải dắt mới được!"
Chu Nghiêm Phong mỉm cười, nhẹ nhàng vân vê cằm cô: "Em phải kiên trì đấy, không được níu kéo."
Lục Mạn Mạn nói: "Chỉ có bò mới kiệt sức thôi!"
Đột nhiên cô bị anh lôi đến giữa giường. Bài viết ngắn kia của Lục Mạn Mạn kể ve một sinh viên trường quân đội và cô bạn gái xinh đẹp của anh ấy.
Một ngày nọ, cô bạn gái xinh đẹp đột nhiên muốn kiểm tra sức mạnh thể chất của bạn trai mình trong lúc anh ấy chống đẩy...
Cô bạn gái thì ngồi đếm còn bạn trai thực hiện.
Sinh viên trẻ của trường quân đội thật đáng kinh ngạc, cô bạn gái xinh đẹp kia không thể đếm được rốt cuộc bạn trai mình đã chống đẩy bao nhiêu cái, bởi vì cô ấy không thể đếm nổi nữa!
Chu Nghiêm Phong kiên trì hỏi tại sao: "Tiêu chuẩn của em đến chừng nào?"
Lục Mạn Mạn chỉ tùy tiện viết, sao biết được là chừng nào.
Theo như cô nghĩ, đối với các động tác chống đẩy đạt tiêu chuẩn thì có thể thực hiện được hai hoặc ba trăm cái một lượt là khá tốt.
Năm sáu trăm cái thì đều là thần, hơn nữa cái khó không nằm ở thể lực mà là làm sao để duy trì sức bền và sức chịu đựng.
Vì vậy, để ngăn anh gian lận nên cô đã cố tình giảm tốc độ và quy định thời gian chống đẩy không quá 4 giây.
Về phần làm được bao nhiêu, chỉ cần đến ba trăm cái là được.
Không cần phải cố quái! Chu Nghiêm Phong rõ ràng là rất quan tâm đến những lời này, anh nhỏ giọng nói từng chữ vào tai cô: "Yên tâm, sẽ không cố quá đâu!"...
Lão phu nhân dẫn dì Điền và Chi Chi đi dạo quanh chợ, mãi đến gần trưa mới vê.
Lão gia cũng không khác gì.
Nhưng muộn hơn cũng không được, buổi trưa khi Chu Binh đi học về còn đang đợi để ăn trưa.
Mãi đến khi quay lại thì họ thấy Chu Nghiêm Phong đang ngồi trên ghế sô pha một mình đọc báo.
"Cha, mẹ, về rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận