[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 316: Nên Đánh! (2)

Chương 316: Nên Đánh! (2)Chương 316: Nên Đánh! (2)
"Thì liệu em có nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị người khác trả thù hay không?"
Lục Mạn Mạn bị hỏi đến ngơ người, cô vô thức hỏi lại anh: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Anh không biết xã hội của em là như thế nào, nhưng anh nghĩ nó khoan dung hơn và mỗi cá nhân đều có nhiều đường lui cho bản thân. Nhưng môi trường xã hội này tương đối bảo thủ và có rất ít lối thoát để sống. Có thể sẽ có người mãi mãi dậm chân tại chỗ, anh cũng đã nói rồi, anh ta hèn nhát và bất tài nên chỉ có thể dựa vào đơn vị để tồn tại, nếu em khiến anh ta không ngóc đầu lên nổi và cũng làm cho anh ta không còn giao du trong xã hội như bình thường thì điêu đó tương đương với việc chặn đường lui duy nhất của anh ta, em nói thử xem anh ta có hận hay không? Rơi vào con đường như thế thì liệu anh ta có chọn cách đồng quy vu tận để trả thù hay không?"
Lục Mạn Mạn: "..."
Cô liếc nhìn Chu Nghiêm Phong, dù sao cũng vì quan tâm đến cô rất nhiều nên anh mới nói chuyện một cách nghiêm trọng như vậy.
Lục Mạn Mạn sờ vào khuôn mặt không biết đã nghiêm túc từ bao giờ của anh chồng mình rồi lại an ủi anh: "Anh đừng lo lắng, em không cố ý khiêu khích ở trước mặt Từ Hòa Bình, chỉ cần báo cáo sự việc lên đơn vị, mặc dù em không làm điều đó thì Nghiêm Đại Khoan cũng sẽ không để yên cho anh ta, đơn vị của họ sớm muộn cũng sẽ biết, hơn nữa khi chị gái em bị đánh đến như vậy thì anh ta vẫn đứng bên ngoài, nếu anh ta thực sự yêu chị gái em đến mức tình sâu nghĩa nặng thì người đầu tiên anh ta không thể bỏ qua chính là Nghiêm Đại Khoan, vậy mà ngay cả Nghiêm Đại Khoan cũng không dám làm gì thì sao anh ta lại hận và trả thù em cơ chứ."
Chu Nghiêm Phong nói: "Lựa hồng mềm mà bóp Œ@)-
(*)Lựa hồng mềm mà bóp( ẩn dụ chỉ chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt)
Lục Mạn Mạn khó hiểu: "Em mềm yếu sao?"
Bản tính của con người chính là luôn bắt nạt kẻ yếu thế hơn, nếu so phụ nữ với đàn ông thì chắc chắn yếu thế hơn nhiều.
Cái chính vẫn là Lục Mạn Mạn đã kết thêm thù.
Chu Nghiêm Phong nhéo ấn đường: "Đối với những người có sức chịu đựng kém, đến nỗi có thể mất bình tĩnh trong nháy mắt thì chắc em sẽ chính là người khiến anh ta mất bình tĩnh đấy."
"Mất bình tĩnh thì mất bình tĩnh thôi... anh nghĩ rằng em sẽ sợ anh ta chắc?"
"Ngày nào em cũng đủ sức để đề phòng anh ta sao?” Luc Man Man van cam thay rang Chu Nghiem Phong nói chuyện quá nghiêm trọng, nhưng dù sao thì anh cũng là một nhà lãnh đạo lớn, chưa bao giờ nói năng và làm việc vu vơ, ngay cả khi mỗi quan tâm có hỗn loạn đi nữa thì vẫn có căn cứ rõ ràng.
Cô ôm Chu Nghiêm Phong và nói: "Vậy phải làm sao đây, chuyện cũng đã đến nước này rồi."
Chu Nghiêm Phong có dặn dò trước khi rời đi, anh sợ nhất là cô sẽ để ý quá nhiều đến chuyện được mất. Lần trước khi anh họ và dì của cô đến gây chuyện thì anh đã lén lút sắp xếp công việc cho bọn họ, tuy chỉ là việc quét dọn đường phố nhưng cũng có thể nuôi sống cả nhà cho qua ngày, trong nhà họ còn có một đứa cháu cần phải chăm sóc, với cả thỉnh thoảng cũng có bạn trong khu phố ghé chơi nên tự khắc sẽ không đến gây chuyện thêm nữa.
Nguyên tắc làm việc của Chu Nghiêm Phong vẫn luôn như vậy, không tranh cãi quá nhiều đến việc của người không có vốn, cũng không rút củi dưới đáy nồi(*), ai mà biết được liệu vận mệnh có nằm trong tay kẻ tâm thường hay không.
(9 Rút củi dưới đáy nồi: giải quyết tận gốc.
Chu Nghiêm Phong cảm thấy Mạn Mạn của nhà anh sẽ hiểu rõ đạo lý này, cô vốn là người làm ăn nên phải hiểu rõ hơn cả anh mới phải.
Vậy nên Chu Nghiêm Phong mới luôn cảm thấy cô vợ của mình có tính tình hơi cực đoan. Anh cúi đầu hôn lên môi cô: "Gọi chồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận