[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 455: Tình Cảm Khó De Nén! 2) x

Chương 455: Tình Cảm Khó De Nén! 2) xChương 455: Tình Cảm Khó De Nén! 2) x
Deu do anh sơ suất, rõ ràng anh biết nếu một người từng chịu quá nhiều tổn thương, trong lòng họ chắc chắn sẽ dựng một tòa thành sắt kiên cố, hon nữa vốn dĩ cô còn là người mạnh mẽ như vậy, nên tòa thành trong lòng cô nhất định đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.
Chu Nghiêm Phong hiểu, kể cả khi cô đau lòng muốn chết nhưng chắc chắn sẽ không để lộ sự yếu ớt khiến người khác nhận ra.
Anh phải hiểu điều này từ sớm, lúc trước anh dùng quyền của một người chồng để gặng hỏi về người nhà cô, cô lại tỏ vẻ kháng cự vô cùng không muốn nói, tuy cuối cùng cô vẫn nói với anh thế nhưng mỗi khi nhắc đến lại có chút khó chịu.
Trải qua nỗi đau như vậy, làm gì có chuyện mỗi khi nhắc đến là chỉ hơi nhói đau?
Anh nghĩ đến cảnh lúc trước cô cố chịu đựng không để lộ cảm xúc thật của mình, cô nói không phải là mình không thể, mà đó là thói quen của cô. Mười mấy năm nay cô đã quen với việc không phụ thuộc vào ai, cũng quen cảm giác tự mình gặm nhấm nỗi đau, thói quen mười mấy năm như thế làm gì có chuyện dễ dàng vứt bỏ chỉ sau một hai năm sống chung với anh?
Chu Nghiêm Phong ân hận tại sao mình lại không nghĩ thông điểm này sớm hơn, mà kể cả không nghĩ thông anh cũng không làm như cô nói, sao phải hy sinh và nhân nhượng nhiều như thế mà không nói cho cô biết?
Cho dù anh có cho người để lộ tin tức cho cô, cho dù anh chỉ muốn thử cô, miễn là cô để lộ một chút thông tin, anh đều biết hết.
Thế nhưng chỉ vì mặt mũi và sự kiêu ngạo nên cuối cùng anh vẫn không chịu cúi đầu.
Chính vì cố giữ lấy mặt mũi và thể diện nên anh đã tự hại mình, đến tận bây giờ anh mới được ôm người mình yêu vào trong lòng. Chu Nghiêm Phong đau đến nghẹn thở, vòng tay ôm eo Lục Mạn Mạn từ từ siết chặt, anh dùng sức nhiều đến mức như muốn để cơ thể cô hòa vào máu thịt của mình. Thấy cô bật khóc nức nở, anh lại càng đau đến mức khó thở, anh bế cô đặt lên bàn, sau đó ấn đầu cô vào trong lòng, bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt cô, anh cúi đầu hôn lên gương mặt và đôi mắt ướt đẫm của cô.
Sau đó anh lại ôm cô rồi ấn đầu cô vào ngực mình, muốn để cô khóc thỏa thích.
Vốn dĩ khi nhắc đến mẹ mình, Lục Mạn Mạn lại liên tưởng đến cảnh xa cách anh cả ngày lẫn đêm, cô không dám nghĩ đến cảnh đó mà anh lại chẳng tin rằng cô yêu anh, cô buồn đến mức không thể kiêm chế nổi cảm xúc của mình.
Khi được anh ôm chặt rồi hôn lên đôi mắt và gương mặt của cô, màn sương trong lòng cô cũng biển mất. Vừa thấy cô khóc như vậy, lúc trước anh còn tỏ vẻ lạnh lùng không chịu ôm cô, cũng chẳng chịu thân thiết với cô, thế mà giờ đây lại mềm lòng.
Anh chưa bao giờ có thể cứng rắn với cô.
Ngay cả khi cách xa nhau, anh cũng không chịu chờ thêm một phút, anh chẳng muốn tiễn cô ra bến cảng, trước khi cô lên thuyền anh còn gọi người đến dặn dò.
Nghĩ đến đây, Lục Mạn Mạn lại rơi nước mắt, thế nhưng cô rất muốn thân thiết và hôn anh, nên không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
Kết quả cô vừa ngước lên, hơi hé môi đã bị anh ấn vào trong lòng!
Cô thật sự vừa muốn khóc vừa tức giận, cô thật sự đã chờ giây phút này lâu lắm rồi, cuối cùng không thể chờ thêm được nữal
Cô nhanh chóng lau nước mắt vào quần áo anh, sau đó tránh thoát khỏi đôi tay đang ôm mình thật chặt, cô giơ tay túm lấy gương mặt anh, rồi ấn mạnh môi mình lên môi anh!
Đã lâu lắm rồi Chu Nghiêm Phong chưa hôn cô, mặc dù tối qua nhân lúc cô ngủ anh đã len lén nuốt hết cánh môi và chiếc lưỡi mềm mại trong khoang miệng cô, thế nhưng đó còn lâu mới đủ.
Đã lâu lắm rồi anh chưa hôn cô tử tết
Khi cô ấn đôi môi mềm mại của mình lên môi anh, đầu quả tim anh khẽ run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận