[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 410: Thỏ Không An Có Gần Hang (3)

Chương 410: Thỏ Không An Có Gần Hang (3)Chương 410: Thỏ Không An Có Gần Hang (3)
"Thỏ không ăn cỏ gần hang" Trước đây cô từng nói như vậy, nhưng cỏ tươi và mềm như cậu ta, ăn rất ngon, cô ăn một miếng thì có sao đâu!
Hoàng Bảo Câu cảm thấy rằng cô chỉ đang mượn cớ, nhưng cậu ta không muốn nghĩ về những lý do sâu xa hơn.
Chủ đề quay trở lại ở công ty thương mại mà cô bí mật điều hành, cậu ta nói: "Rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Tại sao cô lại ủng hộ giám đốc Từ đó thành lập công ty thương mại ở trong địa bàn của các cô?"
Thấy cô còn đang bận lật tài liệu, cũng không thèm nói thêm lời nào với cậu ta, cậu ta hơi tức giận nói: "Trong tay cô đã có nhiều rồi, sau này cô còn có cả Lục Thị, làm việc lén lút như vậy, không sợ cậu của cô biết sao?"
Lúc này Lục Mạn Mạn mới quay sang nhìn cậu ta, sau đó khẽ nhướng mày, thờ ơ nói rằng: "Vậy cậu đi nói với cậu đi, hoặc là đi nói với cha của cậu."
Hoàng Bảo Câu nói: "Tôi không phải là loại người tiểu nhân như vậy."
Sau đó, cậu ta nói:"Tôi đứng về phía cô."
Lục Mạn Mạn làm ra vẻ như không nghe thấy.
Hoàng Bảo Câu biết rằng cô đã nghe thấy, nhưng cô lười nói những chuyện thừa thải với cậu ta, thậm chí còn không gật đầu hoặc ồ lấy một tiếng.
Làm sao những người bình thường có thể chịu đựng được điều này.
Cậu ta sớm đã quen với điều đó.
Cậu ta cũng là một người trời sinh tính tình lạc quan, luôn giữ thái độ lạc quan đối với tương lai, cậu ta chắc chắn rằng chỉ cần cô không liên hệ với bên đó, thì trong tương lai, sớm muộn gì cô cũng sẽ rung động trước cậu ta.
Cậu ta cũng là người thích hợp nhất với cô, cho dù một ngày nào đó cậu ta rời khỏi công ty thương mại, gia nhập công ty để hết lòng hết dạ giúp đỡ cô, cậu ta cũng sẵn lòng.
Cậu ta chịu sự ảnh hưởng bởi nền giáo dục phương Tây, cậu ta không hề có suy nghĩ rằng một người phụ nữ mạnh mẽ và một người đàn ông yếu đuối sẽ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn hại, cô có năng lực như vậy thì nên mạnh me lên.
Hơn nữa người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, cô càng có tư cách được người khác cả nể nhiều hơn.
Ngược lại, cậu ta ngưỡng mộ và khâm phục cô, một người phụ nữ có trái tim mạnh mẽ như vậy, quả thật là hình mẫu của thời đại mới, khiến cậu ta cảm thấy được thơm lây. Cô lại còn vừa xinh đẹp, độc lập, được nhiều người yêu thích. Hoàng Bảo Câu muon trở thành chồng tương lai của cô, muốn việc gì cũng thuận theo ý cô, muốn trải qua tương lai với cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc trải qua tương lai với cô, lòng cậu ta tràn ngập niềm vui, không hề so đo tính toán bất cứ điều gì.
Cậu ta gạt chuyện này sang một bên và quay lại chủ đề ăn uống, thuyết phục rằng: "Chúng ta cùng nhau đi ăn đi. Không phải lúc đó cô rất thích đi xem buổi hòa nhạc, trường đua ngựa, còn cả ra ngoài ăn sao? Bây giờ bận rộn cả năm rồi đều không gặp làm sao đi ra ngoài thư giãn một chút."
"Đi với tôi nào, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."
Lục Mạn Mạn làm thỉnh không nói gì.
Cuối cùng, Hoàng Bảo Câu không khỏi cảm thấy tủi thân nói: "Rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào? Ăn một bữa cơm mà cô cũng không nể mặt tôi?"
Hoàng Bảo Cúc: "Hả?"
Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dời mắt khỏi tài liệu, dừng lại trên mặt cậu ta một lát, dường như vừa mới rút ra suy nghĩ của mình.
Hoàng Bảo Câu vội vàng nói lại vê chuyện ăn cơm.
Vẻ mặt Lục Mạn Mạn không hứng thú: "Hôm nay còn có việc."
"Ăn cơm cũng rất quan trọng." "Không có thời gian."
Hoàng Bảo Câu thấy cô cau mày, giống như thật sự đã có sắp xếp khác, liên tục bị từ chối nên cậu ta cũng không thèm dây dưa việc ra ngoài ăn tối với nhau nữa, chỉ hỏi lại cô một lần nữa: "Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt?"
Lục Mạn Mạn không hề chán ghét cậu ta, cậu ta đẹp trai, trước mặt người khác, cậu ta là hình mẫu của một quý ông giàu có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận