[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 162: Gặp Phụ Huynh (1)

Chương 162: Gặp Phụ Huynh (1)Chương 162: Gặp Phụ Huynh (1)
Lục Mạn Mạn buồn cười: "Anh sợ cha mẹ sẽ làm ảnh hưởng mối quan hệ bây giờ của chúng ta sao?"
"Còn nữa, em cũng không cần chuẩn bị tâm lý gì cả, bây giờ đã em hoàn toàn ổn rồi."
"Lái xe đi."
Cô quay đầu nhìn anh nói.
Trong mắt cô ánh lên sự cười nhạo, nhưng nhiều hơn vẫn là ung dung, thu lại hứng thú trước đó với anh, giống như cùng anh xây lên một bức tường thật cao, nghe anh nói mấy câu thôi mà đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Chu Nghiêm Phong trầm mặc, thu hồi tầm mắt, đạp xuống chân ga
Ô tô chỉ chốc lát sau đã chạy về phía căn biệt thự.
Hôm nay Lục Mạn Mạn mặc áo khoác caro đỏ, đeo thắt lưng màu đen tỉnh tế, mang đôi boots da, trên vành tai mang hai khuyên vòng to, tóc dài suôn mượt xõa tung trên vai, vừa mang hơi thở thanh xuân vừa hợp thời.
Xuống ô tô đi vào cửa sảnh, cô buông túi xách xuống, cởi áo khoác ra treo lên, lộ ra áo len màu trắng bên trong.
Chu Nghiêm Phong treo áo khoác quân đội lên nghiêng người đợi cô, nhớ tới ngày đó cô cũng mặc áo khoác màu đỏ cùng áo len trắng, đứng tại vị trí này, đôi tay mềm mại trắng nõn mò lên lồng ngực anh, khóe môi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, nhất quyết phải dán sát vào người anh để quậy.
Anh đến bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác khi đặt lòng bàn tay lên vòng eo mềm mại của cô.
Nét mặt hiện lên vẻ hoảng hốt.
"Nghiêm Phong về rồi?"
Giọng mẹ anh từ phòng khách vọng ra.
Chu Nghiêm Phong hoàn hồn: "Đi thôi."
Lục Mạn Mạn buộc lại mái tóc dài của mình, khóe môi tự nhiên nở nụ cười, sau đó rất tự giác tiến tới nắm lấy tay anh.
Chu Nghiêm Phong khe giật mình, bước chân chậm một nhịp.
Trong phòng khách, cha và mẹ Chu Nghiêm Phong đang ngồi.
Lục Mạn Mạn đi tới thì thấy tướng mạo và khí chất của mẹ Chu Nghiêm Phong đều thuộc loại dịu dàng, nếp nhăn quanh mắt han rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra khi còn trẻ bà là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cha Chu Nghiêm Phong sở hữu thân hình cao lớn, lưng eo thẳng tắp, phong thái quân nhân vẫn như khi trẻ, mày rậm mắt hí, tỏa ra khí thế uy nghiêm.
Thấy cô bước tới, bọn họ đều nhìn về phía cô, ánh mắt có chút dò xét, trên mặt lộ ra kinh ngạc và nghi hoặc, tựa như không nhận ra cô.
Chu Nghiêm Phong,"Cha, mẹ, Mạn Mạn về rồi."
Sắc mặt của hai vợ chồng già lập tức thay đổi, một người ánh mắt như chim ưng, người kia thì nhìn có chút không tự nhiên.
Lúc trước hai người không đồng ý, bởi vì từ tận đáy lòng không có cách nào tiếp thu được việc con trai cưới người con dâu này.
Chu Nghiêm Phong nhìn thấy phản ứng của cha mẹ, sắc mặt có hơi trầm xuống, vừa định mở miệng nói chuyện, thì cánh tay đang được nắm bị buông ra.
Quay đầu sang thì thấy Lục Mạn Mạn nhiệt tình tiến lên chào hỏi cha mẹ của anh, hỏi thăm bọn họ đi đường có thấy mệt mỏi không, trên xe lửa có đông người không, có chen chúc nhau không, trên đường đi có thấy đói hay khát gì không, thân thể của cha anh đã hồi phục hay chưa, bình thường ở nhà mẹ hay làm những øì.
Thấy hai vợ chồng già mặt mũi ngượng nghịu, thái độ cũng dịu xuống, cô nhỏ giọng mềm mềm ngọt ngào một bên kêu cha, một bên gọi mẹ, khen da dẻ của mẹ thật trẻ trung chẳng khác gì thiếu nữ, khen cha vẫn còn tỉnh thần và phong thái uy nghiêm ngày xưa...
Chẳng được bao lâu, trên mặt mẹ anh nở nụ cười tươi như một đóa hoa, lôi kéo tay của cô hỏi han, ngay cả cha anh cũng không kiêm được mà cười nhẹ.
Bầu không khí hoàn toàn thoải mái.
Chu Nghiêm Phong dù đã nhìn quen cảnh tượng này, nhưng cũng không thể không thừa nhận cô có tài thu phục lòng người, khiến người khác thích mình, lúc này, anh mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình
Năm đó, cha mẹ anh nhìn trúng Lục Mạn Hương, Lục Mạn Hương bất kể là phẩm hạnh hay là tính tình đều cực kỳ tốt, đáng tiếc ông trời trêu ngươi... Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới con trai không muốn kết hôn với Lục Mạn Hương, quay đầu liền cưới em gái của Lục Mạn Hương, Lục Mạn Mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận