[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 322: Chỉ Dạy. (1)

Chương 322: Chỉ Dạy. (1)Chương 322: Chỉ Dạy. (1)
Chu Nghiêm Phong nháy mắt một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa, đợi trà sữa gừng táo làm xong rồi mới ôm cô cháu gái nhỏ đi ra ngoài.
Một bữa ăn tuyệt vời.
Không cần phải vội vàng dọn dẹp sau bữa tối, cả gia đình ngồi trong phòng khách vừa trò chuyện vừa xem TV.
Chu Chi Chi đã ngồi cạnh thím từ khi thím đi từ trong bếp ra.
Lục Mạn Mạn đồng ý tết lại tóc cho cô bé, vừa nghe lão gia và Chu Nghiêm Phong nói chuyện, vừa cởi bím tóc cho Chu Chi Chỉ.
Vì không đủ dây cao su, lại vô tình nhìn thấy Chu Bỉnh đang ngồi gần đó nên nhờ cậu lấy giúp cô một ít.
Ngay lúc Chu Binh đang cầm một sợi dây cao su đi tới, Lục Mạn Mạn chợt nhớ ra mình đã quên một chuyện, đó là quên nói với Chu Nghiêm Phong về cháu trai mình. Lão gia với lão phu nhân đang ngồi trò chuyện hăng hái ở đằng kia chắc chắn cũng đã quên béng đi mất.
Lục Mạn Mạn đột nhiên phát hiện ra Chu Bỉnh thực ra mới chính là người bị bỏ rơi nhiều nhất trong nhà.
Trong mắt người lớn thì cậu ở độ tuổi này là đã trưởng thành, không cần phải lo lắng quá nhiều, hơn nữa, cậu vẫn luôn ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chưa bao giờ gây rắc rối cho gia đình, dù là trong học tập hay cuộc sống hằng ngày cũng thế. Từ trước đến nay mọi người đều ngầm thừa nhận rằng Chu Bỉnh đã có thể tự lo cho chính mình mà không hề hay biết, vào tuổi dậy thì như cậu thì việc chú trọng đến tình cảm mới chính là điều quan trọng nhất.
Đây cũng là điểm thiếu sót trong thời đại này.
Lục Mạn Mạn nghĩ đi nghĩ lại, ở lứa tuổi này là giai đoạn mà các cô cậu bé bắt đầu để ý đến người khác giới và khao khát được tiếp xúc, cô nghĩ không nhất định phải... có thể cậu chỉ đơn giản là muốn gần gũi mà thôi.
Ông bà nội thì cách biệt về tuổi tác quá lớn, người chú thì lại quá uy nghiêm và luôn bận rộn công việc, chỉ có người thím như Lục Mạn Mạn mới có vẻ khác khác so với bề trên mà thôi.
Nhưng cũng vì thím còn trẻ, lại rất xinh đẹp nên cũng mơ hồ đoán được tình cảm của đứa cháu lớn, vô tình khiến một việc kết giao với bạn bè khác giới bình thường trở thành chuyện phiền não.
Vào buổi chiều Chu Nghiêm Phong còn phải đi báo cáo công tác, lúc anh lên lầu để thay đồ thì Lục Mạn Mạn đã đi theo để nói với anh về chuyện này.
Cô cũng yêu cầu người chú như Chu Nghiêm Phong phải để ý đến cảm xúc và tâm lý của đứa nhỏ ở độ tuổi này một chút, cũng nên chỉ dạy cho Chu Bỉnh về cái gọi là tâm sinh lý tuổi dậy thì. Chu Nghiêm Phong cau mày, anh cứ im lặng vừa mặc quần áo vừa nghe cô nói.
Đến khi Lục Mạn Mạn nói xong thì quân phục cũng đã mặc xong, anh nắm lấy tay cô: "Em nói đúng, chiều nay khi về anh sẽ thử nói chuyện với thẳng bé xem thế nào..."
Chu Nghiêm Phong mím môi, trên mặt hơi mất tự nhiên nhưng vẫn nói rất bình thản: "Có lẽ vẫn tồn tại khoảng cách giữa các thế hệ, cuộc sống của thế hệ hiện tại đã tốt hơn trước nhưng trái lại vẫn có vài ý nghĩ khá kỳ lạ. Nếu em không nhắc đến chuyện này thì anh cũng không chú ý đến, anh vẫn phải học hỏi em rất nhiều."
Anh cầm tay cô rồi lấy chiếc cốc men trong tủ ra, quay mặt đi và im lặng uống nước.
Lục Mạn Mạn biu môi.
Một người trưởng thành và khôn ngoan như Chu Nghiêm Phong thì cũng không tránh khỏi sự xấu hổ như bậc cha mẹ ở Trung Quốc khi nói đến chuyện giáo dục giới tính.
Nói cái gì mà khoảng cách thế hệ, điều kiện sống tốt hơn hay ý nghĩ khá kỳ lạ gì gì đó, Lục Mạn Mạn láu lỉnh đáp lời anh: "Thanh thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì thì việc phát triển và trưởng thành về mặt tâm lý rất quan trọng. Đã có rất nhiều ý kiến và cũng liên quan đến bối cảnh của thời đại. Khoảng cách thế hệ cái gì chứ? Chủ yếu là do trong cuộc sống hàng ngày giao tiếp với nhau quá ít. Nếu thực sự muốn nói về khoảng cách thế hệ thì chúng ta kém nhau đến ba đời, anh nên là ông nội của em mới phải?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận