[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 118: Thật Khó Để Làm Cho Mọi Người Rời Mắt (1)

Chương 118: Thật Khó Để Làm Cho Mọi Người Rời Mắt (1)Chương 118: Thật Khó Để Làm Cho Mọi Người Rời Mắt (1)
Tuy rằng khó tránh khỏi có chút va chạm nhưng cũng coi như được bảo quản tương đối tốt.
Vốn nhà cửa trống trải, Lục Mạn Mạn chỉ định sửa mấy phòng ở tầng 1 làm chỗ ở tạm thời. Lần này thì tốt rồi, đồ đạc đều đầy đủ lại tiết kiệm cho cô một khoản chỉ phí.
Đồ đạc gần như đã được chuyển xong, Lục Mạn Mạn ký tên vào danh sách vật phẩm, chuyện nhà cửa đã hoàn toàn chấm dứt.
Chu Nghiêm Phong nhìn thời gian không còn sớm đi đến nói: "Đồ đạc cứ chất đống như vậy trước đã. Em muốn sắp xếp như thế nào thì ngày mai tôi tìm người tới giúp em dọn đẹp."
Vốn Lục Mạn Mạn định tìm Thái Châu gọi mấy đồng đội tới hỗ trợ, nghe anh nói như vậy lập tức nói: "Được, em đỡ phải đi tìm người."
Ngoại hình của cô trong sáng tươi tắn, mái tóc xoăn dài rất phù hợp với khí chất của cô, tùy tiện xõa lên vai càng tăng thêm sự quyến rũ và nữ tính, lúc nói chuyện ngón tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng gạt gạt mái tóc dài, lúm đồng tiên lộ ra, đôi môi đầy đặn khép mở...
Thật khó làm cho mọi người rời mắt.
Vốn Chu Nghiêm Phong có công việc phải làm, không khỏi dừng lại hỏi cô: "Không phải em đi mua quan áo, quần áo đâu, sao lại không thấy?"
Lục Mạn Mạn nhìn anh một cái, phàn nàn: "Quần áo của cửa hàng bách hóa vừa quê vừa xấu vừa đắt, trên đường em gặp được một chị gái tốt bụng dẫn em đến tiệm may để may quần áo, còn phải chờ mấy ngày nữa."
Vẻ mặt cô tức giận nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ tươi cười.
Chu Nghiêm Phong không nhịn được cong môi, an ủi cô vài câu.
Lục Mạn Mạn ngước mắt lên nhìn anh. Người này lúc lạnh lúc thì người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt cũng không dao động, không khác gì một cái cọc gỗ, lúc tốt lên không chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mềm mại mà còn có thể mở miệng an ủi người khác.
Cô lập tức vén tóc nói: "Tạm thời em không có ý định bán căn nhà này."
Chu Nghiêm Phong khế nhíu mày.
Lục Mạn Mạn tiếp tục nói: "Chỉ là căn nhà lớn như vậy mà không có người ở thì quá đáng tiếc, cho thuê lại không nỡ... Em dự định sẽ dọn dẹp tầng 1 này một chút, tiếp tục làm đẹp."
Chu Nghiêm Phong gật đầu: "Tôi không hiểu cái này nên không đưa ra ý kiến mang tính xây dựng cho em. Nếu em đã nghĩ kỹ thì cứ thử một chút, nếu như việc kinh doanh cá nhân này có vấn đề gì không giải quyết được thì tôi sẽ giúp em nghĩ cách." Hai người đứng ở đó không nói chuyện một lúc lâu.
Đây là lần đầu Chu Bỉnh và Chu Chi Chi đến nhà tây, căn nhà này lớn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, hơn nữa Chu Chi Chi nhìn thấy cái gì cũng tò mò, cất bước đi lên tầng trên tâng dưới chạy khắp các phòng còn chưa đủ, lại bắt đầu tràn ngập hứng thú với đống đồ trang trí và đồ nội thất trong nhà, nơi này sờ sờ nơi đó đụng đụng...
Tuy rằng Chu Bỉnh cũng rất tò mò nhưng sợ em gái đụng hỏng thứ gì đó, quay đầu nhìn thấy chú và thím đứng cùng nhau đang nói chuyện rất say sưa nên cậu đã rất tự giác dắt em gái đi ra ngoài sân ngắm cảnh một chút.
Vừa rồi Tiểu Từ cùng công nhân dọn đồ đạc xong thì lập tức đi ra ngoài đến chỗ xe chờ thủ trưởng. Cậu ta vốn tưởng rằng thủ trưởng rất nhanh sẽ đi ra nhưng kết quả chờ mãi, nửa giờ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng thủ trưởng đâu.
Thủ trưởng làm việc luôn luôn rất hiệu quả, là bị điều gì đó kéo dài?
Trong lúc vô tình Chu Nghiêm Phong nhìn thấy Tiểu Từ ở cửa lớn thò đầu vào thăm dò, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mới phát giác vậy mà vô thức nói chuyện quá lâu, thời gian đã không còn sớm.
Anh nói: "Tôi về cơ quan còn có chút việc làm, em về trễ một chút trở hay là đi cùng tôi?"
"Đi thôi, đi cùng nhau." Lục Mạn Mạn nhìn xung quanh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy Chu Bỉnh dẫn theo Chi Chi chơi dưới gốc cây hải đường trong sân, lập tức Phong đi ra cùng Chu Nghiêm rồi khóa cửa nhà tây lại.
"Chi Chi đi thôi."
Cô bước xuống bậc thang và vẫy tay chào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận