[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 179: Háo Hức (2)

Chương 179: Háo Hức (2)Chương 179: Háo Hức (2)
Lục Mạn Mạn ngước mắt lên, mặt mày anh đã trở lại như bình thường, nhưng trên quần có vài vết ướt, giống như vừa mới tắm xong, trên tay anh đang cầm một túi nước ấm.
Nói là xử lý tài liệu, nhưng trên thực tế chỉ ra ngoài có nửa tiếng, mà có rất nhiều việc có thể làm trong nửa tiếng.
Cô nhìn dò xét một vòng, ném cuốn tạp chí đi: "Chân lạnh quá, không ngủ được."
"Dùng cái này."
Chu Nghiêm Phong cầm túi nước ấm trong tay, đi tới cúi người vén một góc chăn, nhét vào dưới chân cô.
Lòng bàn chân lập tức cảm thấy ấm áp, Lục Mạn Mạn hỏi: "Dì Điền đổ cho à?"
Chu Nghiêm Phong thần sắc bình thường: "Dì Điền ngủ sớm rồi, tôi đổ cho em."
Lục Mạn Mạn nhìn anh: "ồ."
Anh nhanh chóng đến thu dọn đống tạp chí mà cô vứt sang một bên cạnh giường, sau đó tắt đèn nằm xuống giường.
Lục Mạn Mạn nằm lặng lễ trong bóng tối.
Không quá hai phút sau, anh mới động đậy: "Còn lạnh không?” Lục Mạn Mạn chưa kịp nói gì, anh đã gửi cho cô một lời mời: "Nếu lạnh thì nằm gần tôi chút."
Lục Mạn Mạn thật muốn cười lớn, trước mặt cô trắng trợn làm con mồi, chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao?
Cô không ngại chơi với anh, để anh học hỏi thêm chút kiến thức.
Cô nghiêng người, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, lễ phép nói: "Ngủ bên cạnh anh thật ấm áp, cám ơn."
Chu Nghiêm Phong trong bóng tối liếc nhìn cô một cái: "Không có gì."
Lục Mạn Mạn nhìn trần nhà nói: " Vừa rồi em cẩn thận nghĩ lại những lời anh nói, trong đầu em đúng là toàn suy nghĩ đen tối."
"Em là con gái, có những suy nghĩ như vậy có tốt không?”
Cô quay người sang một bên, chống hai tay xuống mặt, hơi hếch cằm lên nhìn anh hỏi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chu Nghiêm Phong dường không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn hỏi vấn đề này, dừng một chút nói: "Không có gì không tốt."
Anh ấy nói: "Con người có những cảm xúc tự nhiên. Có người nghĩ nhiều, có người nghĩ ít. Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, em suy nghĩ nhiều hay ít cũng không thành vấn đề."
Sau đó, thông qua quan điểm của Marx về tình yêu, anh giải thích cho cô định nghĩa về tình cảm và nhu cầu thể chất, cách con người vươn lên một tầm cao mới của đạo đức, phát triển tình yêu hợp lý của con người.
Lục Mạn Mạn khẽ ngáp một cái, hỏi lại anh: "Anh biết không ít, nếu anh đã nói là chuyện bình thường, vậy em muốn hỏi anh, anh đã từng ngửi qua mùi hương hoa đỗ quyên chưa?"
Cô ghé sát vào cánh tay anh, khe ngửi ngửi: "Em vẫn luôn tò mò một chuyện, anh thật sự bận làm việc đến nửa đêm sao, anh xử lý tài liệu, đọc sách, học bài trong thư phòng rốt cục không làm thêm chuyện gì khác thật sao?"
"Hôm nay em ngửi được, mặc dù đã tắm rửa sạch nhưng vẫn còn chút mùi hương."
Giọng nói của Chu Nghiêm Phong đột ngột im bặt, hơn nữa nơi nào đó không thể khổng chế bị đăm ba câu nói của cô chọc cho muốn động đậy.
Lục Mạn Mạn cười khúc khích rồi quay đầu đi ngủ.
Nhưng đến ngày hôm sau, cả hai ngồi vào bàn ăn với quầng thâm dưới mắt.
Cả nhà già trẻ lớn bé nhìn thấy đều có phần chết lặng.
Lão phu nhân dọn há cảo chiên và canh rong biển thơm ngon cho Lục Mạn Mạn, thấy cô cứ che miệng ngáp liên hồi, nhìn con trai mình lại gắng gượng lấy tinh thần: "Này, sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?”
Lão gia cũng buồn bực, một đôi mắt sắc bén quét qua quét lại trên mặt hai người bọn họ.
Chu Binh khẽ cau mày, nhưng không thể hiểu được.
Chu Chi Chi lại càng nhìn không hiểu.
Chu Nghiêm Phong khóe miệng mấp máy, định trả lời chiếu lệ cho qua chuyện.
Lục Mạn Mạn nắm tay lão phu nhân nói: "Mẹ, không sao đâu, chỉ là cả đêm có chút quá sức thôi."
Chu Nghiêm Phong vỗ bàn tay lên trán rồi quay mặt đi.
Chu Bỉnh nhìn chú mình, cảm thấy ngày càng bối rối.
Lão gia đã thẳng lưng, lên một chút ánh mắt lập tức nhìn vào một bên mặt con trai mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận