[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 430: Cái Tốt Của Anh (1)

Chương 430: Cái Tốt Của Anh (1)Chương 430: Cái Tốt Của Anh (1)
Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng không hỏi nhiều, như vậy cũng tốt, đã tốt rồi, anh vẫn đứng đó đợi cô, bằng lòng quan tâm cô, bằng lòng yêu cô như trước, cô hẳn là đã thỏa mãn.
Lòng bàn tay to lớn của anh xoa bóp bắp chân cô, mỗi một lần xoa bóp cô đều có thể cảm nhận được những vết chai mỏng trên lòng bàn tay anh.
Hai chân của anh rắn chắc mạnh mẽ như vậy, cô nhẹ nhàng ôm vào lòng cô.
Hương vị hormone nam tính của anh vẫn dễ ngửi như vậy, khiến cô không bao giờ ngửi đủ.
Lục Mạn Mạn mê muội dán mặt lên chân anh, đây là chồng cô, là người yêu mà cô có thể chạm tới, cô cảm giác rất thỏa mãn rất thỏa mãn, hai năm qua, trái tim cô chưa bao giờ tràn đầy như vậy, thể xác và tinh thần cũng chưa từng thả lỏng như vậy.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Chu Nghiêm Phong đợi cho đến khi cô ngủ say mới kéo cô lại bên cạnh mình, anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ở trong bóng tối, ngón tay miêu tả khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia, miêu tả mặt mũi của cô, chóp mũi và đôi môi của cô.
Sau đó anh đỡ sau đầu cô, đè môi lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tham lam mút lấy môi cô, liếm láp hàm răng trắng nõn, không đủ, còn lâu mới du, anh nhe nhang nam lay mathom cua nang, day hàm răng của cô ra, can quét khắp khoang miệng của cô, cũng hận không thể nuốt toàn bộ chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại và mịn màng của cô, nước bọt ngọt ngào của cô vào.
Nỗi nhớ nhung giống như khoan tim khoét xương, đã không nhịn được mà muốn làm øì thì làm từ lâu...
Cả ngày hôm qua, Lục Mạn Mạn mệt mỏi về cả về thể chất và tinh thần, lúc thả lỏng lại là không nhịn được mà ngủ thật say, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, mở mắt ra thì thấy bên ngoài trời đã sáng choang, còn có tiếng người ồn ào.
Chắc chồng cô sáng sớm lại dậy đi làm, bên cạnh cô trống rỗng, cũng không có anh, nhưng vị trí ngủ của cô lại đảo ngược lại, có lẽ là lại bị anh ôm vê.
Trong lòng cô ngọt ngào, chỉ có điều tối hôm qua sắc trời đã tối, không chú ý tới căn phòng này đơn sơ đến nỗi bốn phía có gió lùa vào, khe hở giữa những tấm ván gỗ được đóng cùng một chỗ còn có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, cùng người đến người äi.
Cô vô thức ôm chăn bông, sau đó phát hiện mình đã mặc quần áo đầy đủ.
Chồng cô đã sớm mặc quần áo cho cô.
Lục Mạn Mạn nhận thức được như vậy, trong lòng ngọt ngào, ngọt ngào vô cùng. Sau đó đứng lên muốn đi ra ngoài nhìn xem tình hình bên ngoài, xem mình có thể góp chút sức lực nhỏ bé để giúp người nơi đây, cũng như giúp chồng cô.
Kết quả vừa ngồi dậy đã cảm thấy lòng bàn chân rất đau.
Cô cúi xuống nhìn hai bắp chân, mụn rộp trên chân cô đã được đốt hết, cũng được đắp bột thuốc lên.
Bên cạnh giường có một đôi dép.
Đôi giày cao gót của cô đã được lau sạch sẽ và đặt gọn gàng ở góc tường.
Lục Mạn Mạn khẽ cắn môi, sự ngọt ngào đơn thuần trong lòng bị thay thế bằng thứ gì đó chua xót, hốc mắt có chút ươn ướt, chồng cô chính là đối với cô quá tốt, cho dù cách gần hai năm, sự tốt đẹp của anh cũng không giảm bớt một chút nào.
Cô xỏ dép lê xuống đất, thử đi bộ, cảm thấy tàm tạm, tuy rằng đau nhưng có thể nhịn được, nghĩ đến cảnh chồng cô mượn ánh sáng bên ngoài, cúi người cẩn thận tỉ mỉ đối mụn rộp cho cô, từng động tác nhất định nhẹ đến kỳ cục, sợ đánh thức cô khỏi giấc ngủ, trước tâm trạng vội vã muốn tìm bóng dáng chồng của cô, chút đau đớn này cũng không đáng nhắc tới.
Cô nhanh chóng mở cửa.
Bên cạnh lập tức có người chào hỏi cô.
Lục Mạn Mạn nhìn sang một bên, đó là sĩ quan mặc đồng phục huấn luyện, còn là người đã chỉ cho cô chỗ ở của chồng cô đêm qua, là tham mưu bên cạnh chồng cô.
Cô ấy cũng nói xin chào một cách lịch sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận