[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 204: Rèn Luyện Sức Khỏe (2)

Chương 204: Rèn Luyện Sức Khỏe (2)Chương 204: Rèn Luyện Sức Khỏe (2)
Chu Nghiêm Phong nói: "Mẹ cho thì em cứ nhận đi"
Lục Mạn Mạn chỉ có thể nói: "Cảm ơn mẹ."
Bà cụ mỉm cười, nhanh chóng đeo cho cô, vừa đeo vừa nói: "Nếu con không thích kiểu này thì ngày mai cứ nung chảy rồi tạo kiểu mà con thích, mẹ biết mấy người trẻ tuổi thường thích kiểu dáng mới mẻ."
Lục Mạn Mạn nói: "Con thích lắm."
Lão thái thái càng vui vẻ hơn: "Chỉ cần con thích là được!"
Chu Nghiêm Phong mặc áo khoác và quấn khăn quàng cổ cho Lục Mạn Mạn trong lúc hai người kia còn đang nói chuyện. Cuối cùng cũng tạm biệt mẹ mình, anh xách túi của Lục Mạn Mạn rồi dắt tay cô ra ngoài.
Hai ngày qua, Tiểu Từ lại bị thủ trưởng gọi về lái xe, thủ trưởng còn cố ý vờ như vô tình tiết lộ, người yêu anh không cho tự lái xe khi đang bị thương.
Tiểu Từ rất muốn nói, hôm đó cậu ấy cũng nghe được, không cần phải nói lại, ngược lại là thủ trưởng, nhà cũ cháy rồi phải không?
Tiểu Từ ngẫm nghĩ lại, không dám nói ra.
Nhìn thấy cặp đôi trai tài gái sắc bước ra, tay trong tay, cái cảm giác lâng lâng này lại ùa vê.
Rồi cậu ấy lại mở cửa chậm hơn một bước.
Chu Nghiêm Phong cũng không cần tới Tiểu Từ, tự mình mở cửa xe cho Lục Mạn Mạn, ngồi ở ghế sau với cô.
Trong xe, anh không nhịn được mà nhìn cô, cô mở túi xách lấy ra một chiếc gương nhỏ, đang ngắm nghía chiếc vòng cổ bằng vàng.
Rõ ràng là cô rất thích nó.
Lục Mạn Mạn thật sự rất thích sợi dây chuyền này, dây đeo có mắc xích uốn lượn như sóng nước, bên dưới là một hình trái tim, bên trên trái tim là hoa tulip. Nhìn sơ qua trông giống như một món đồ cổ được truyền từ đời này sang đời khác. Sợi dây chuyền được làm rất tinh xảo, tuy hơi cũ nhưng lại mang vẻ đẹp cổ điển, cũng không kém phần thời thượng, rất hợp với chiếc áo len cổ chữ V mà cô diện hôm nay.
Có điều cái này là người ta giao cho con dâu.
Trước mặt Tiểu Từ không thể nói những lời như vậy, Lục Mạn Mạn ngắm một chút rồi cất chiếc gương nhỏ đi, tạm thời không nói gì, thấy Chu Nghiêm Phong đang nhìn mình, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Không nói đến việc tất chân nilon dễ bị rách thì chúng quá mỏng. Nếu thời tiết thay đổi thì phải mặc quần thu đông, lạnh hơn nữa thì phải mặc thêm quần len. Nếu có một loại vải nào đó vừa giữ ấm được lại co dãn đàn hồi để làm một chiếc quân legging giữ nhiệt thì tốt rồi. Trời có lạnh một chút thì các đồng chí nữ cũng không cần phải lo, mặc một chiếc quần là đủ".
Lúc này Chu Nghiêm Phong mới hiểu được ý của cô khi đêm qua đột nhiên nhắc đến cái gì mà quần legging.
Anh nói: "Anh có bạn thời đại học đang làm ở Trung tâm Thí nghiệm Dệt may. Họ chuyên nghiên cứu về vải. Nếu có thời gian, anh có thể giúp em làm quen thử."
Lục Mạn Mạn muốn xem thử anh có cách nào hay không, lúc này không phải là sợi tổng hợp hay vải bông, mà là vải lanh và polyester.
Đêm qua cô đã suy nghĩ, hai năm nữa quần thể thao sẽ được ưa chuộng, tại sao bây giờ cô không thử làm ra quần legging? Đây chắc chắn là một chuyện vui với nhiều đồng chí nữ.
Khoan.
"Bạn cùng lớp đại học của anh?"
Lục Mạn Mạn thấy hơi lạ, anh thế mà còn học đại học, không phải lúc mười mấy tuổi đã bị tống vào quân đội, sau đó từng bước thăng chức trong quân đội sao?
Chu Ngạn Phong cũng bị cô làm khó hiểu: "Đúng vậy, là bạn đại học."
Lục Mạn Mạn: "Trường nào?"
Chu Nghiêm Phong: "Thanh Hoa." Lục Mạn Mạn: "..."
Lục Mạn Mạn kỳ thật cũng không tệ đến thế, giống như hầu hết những người giàu có thế hệ thứ hai xung quanh cô, họ từ nhỏ đã sống một cuộc sống thoải mái, đọc sách hay không không quan trọng, cơ bản là họ không đi theo con đường thi đại học. Họ đều là học hết trung học thì ra nước ngoài thi vào các trường đại học nước ngoài. Bằng tốt nghiệp của họ như thể được mạ vàng, rồi trở về tham gia công việc kinh doanh của gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận