[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 246: Ban Be (2)

Chuong 246: Ban Be (2)Chuong 246: Ban Be (2)
Chu Nghiêm Phong nói: "Việc của cậu tự cậu xử lý."
Nói tới nói lui vẫn phải rời đi.
Bùi Vọng Tân nóng ruột, ném con át chủ bài của mình ra: "Em có một vấn đề muốn xin lời khuyên của anh, về hệ số ảnh hưởng góc tấn công tối đa của máy bay chiến đấu do lực khí động học không ổn định, anh, chúng ta ngồi xuống cùng thảo luận, em chắc chắn có thể tìm được mạch suy nghĩ từ chỗ của anh."
Chu Nghiêm Phong: "Loại vấn đề này, cậu nên tham khảo ý kiến của chuyên gia."
Bùi Vọng Tân: "Anh!"
Chu Nghiêm Phong vẫn không vì lời nói của Bùi Vọng Tân mà thay đổi kế hoạch, biết rằng công việc của anh ấy tính nguy hiểm cao, sau khi chúc anh nghỉ lễ vui vẻ bèn gửi đến vài lời nhắc, hy vọng anh sẽ không phụ sự tin tưởng của đất nước và nhân dân, tiếp tục nâng cao chính trị và quân sự, phẩm chất, và...
Nói được một nửa, Lục Mạn Mạn đẩy anh một cái: "Được rồi, gấp gáp rời đi cũng chả bằng ở lại đây một lát nữa, anh nhìn cậu ấy di sắp cầu xin anh đến nơi rồi."
Chu Nghiêm Phong quay lại nhìn cô.
Lục Mạn Mạn đã quay lại phòng, bảo Tiểu Từ mang theo cả hành lý của cô vào.
Lục Mạn Mạn trở về phòng lại nằm trên giường tiếp tục đọc truyện, một lúc sau đến giờ ăn tối, Tiểu Từ đi vào, đứng ngoài cửa ngăn nói với cô: "Thủ trưởng cùng trung đội Bùi đến phía trước kia nói chuyện rồi, hiện tại đến giờ ăn cơm, thủ trưởng hỏi chị có muốn đến đó ăn cùng hay là mang đồ ăn đến."
Lục Mạn Mạn lười tham gia trò vui: "Mang đến đi"
Tiểu Từ nhanh chóng bước sang một bên, cô phụ bếp mang lên món tôm hấp nấm thơm ngon bổ dưỡng, súp bí đao và sườn heo trong trẻo dễ chịu, một số món ăn thiết yếu và một quả lê đỏ cắt thành từng miếng nhỏ đặt trên đĩa.
Lục Mạn Mạn nghĩ đến quả hồng đông lạnh cô ăn lúc sáng, thản nhiên hỏi: "Còn quả hồng đông lạnh nào không?”
Cô chưa kịp nói gì thì Tiểu Từ đã vội vàng nói ở bên ngoài: "Hôm nay không còn nữa, phải đợi tới ngày mai."
Lục Mạn Mạn cũng không để ý, ăn xong đồ ăn rồi đợi cho tiêu hóa hết, cô sau đó đi ra sân sau tắm rửa.
Bên kia Triệu Nhạn bị Bùi Vọng Tân làm cho rất tức giận, đóng cửa sổ lại rồi nói với Bùi Cẩm: "Bùi Vọng Tân là một tên khốn nạn!"
Bùi Cẩm bày bài trên bàn một cách nhàm chán, thấp giọng đáp: "Không trách em họ tôi nói như vậy, cô trước nay chưa bao giờ hòa nhã với em ấy một lần."
Triệu Nhạn: "Tôi, tôi..."
Tức đến nỗi dậm chân.
Cô ấy đặt mông ngồi xuống bàn: "Ai bảo anh ta ăn nói đưa đẩy không có chút chính trực nào, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết hẹn hò với bao nhiêu bạn gái rồi!"
Bùi Cẩm mỉm cười: "Người không phong lưu thời niên thiếu sẽ uổng phí, đó là châm ngôn của em ấy"
Triệu Nhạn: "Chỉ biết nói nhảm thôi!"
Bùi Cẩm hiểu em họ của mình, nhưng nói không rõ được với Triệu Nhạn, nhìn thấy người đàn ông đang gọi khăn tắm từ cửa sổ hơi mở, cô đứng dậy: "Tôi đi ngâm suối nước nóng."
Triệu Nhạn sửng sốt, buột miệng nói: "Hồ ngâm bị yêu tỉnh nhỏ chiếm giữ rồi, không cho người khác vào."
"Hồ ngâm nhiều như vậy, có cái nào tôi không thể ngâm?"
Nói thì xong nhấc chân bỏ đi.
Bùi Cẩm tránh mặt người của Chu Nghiêm Phong, cầm chìa khóa vòng qua chốt cửa ở sân sau để đi vào, khi đó, tìm cô đập như tro bụi, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận rằng Chu Nghiêm Phong quá vô tình lạnh lùng, chỉ vì không thể cưới được hôn ước mà anh đã một mực kiên trì, mà kết cục không gặp vị hôn thê chưa cưới của anh, quay đầu đã kết hôn với em gái của người ta, còn luyện thép thành thịt.
Cán cân trong thâm tâm bị phá vỡ, đủ loại cảm xúc cuộn lên trong lòng, biến thành không can tâm.
Cô ấy muốn xem người phụ nữ đó tốt đến mức nào mà khiến Chu Nghiêm Phong mê mẩn tới thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận