[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 86: Đàn Ông Đẹp Trai Nhất Là Khi Đưa Tiền Cho Phụ Nữ (3)

Chương 86: Đàn Ông Đẹp Trai Nhất Là Khi Đưa Tiền Cho Phụ Nữ (3)Chương 86: Đàn Ông Đẹp Trai Nhất Là Khi Đưa Tiền Cho Phụ Nữ (3)
Thay vì ngăn cản cô tham gia vào các hoạt động bí mật, tốt hơn là nên điều chỉnh hành vi của cô, ngăn cô ra ngoài gây rắc rối cho anh.
Còn bảo vệ tốt sự trong sạch của anh.
Chu Nghiêm Phong mở chiếc cặp màu đen lấy tiền trợ cấp tháng này ra, thờ ơ đáp lời, giọng điệu có chút trêu chọc: "Sao lại cảm thấy phòng sách của tôi là chỗ bí mật?"
Lúc này, mệnh giá lớn nhất của Nhân dân tệ là tờ 10 tệ bằng giấy, còn được gọi là Đại đoàn kết, Lục Mạn Mạn thấy Chu Nghiêm Phong lấy ra một xấp chỉnh tề như vậy, nào còn tâm trạng thảo luận với anh cái vấn đề phòng sách có là chỗ bí mật hay không bí mật nữa.
Cô bước đến bàn làm việc, hai tay ngửa ra trước người, ngoan ngoãn chờ người chồng được hời đưa tiền.
Chu Nghiêm Phong nhướng mi nhìn cô một cái, đếm tám tờ Đại đoàn kết rồi đặt lên bàn,"Của em này, cất đi."
Lục Mạn Mạn cầm lên đếm lại một lần nữa, trước đây ba rượt vừa vung tay là cho cả mấy chục vạn, thậm chí là mấy trăm vạn, từ trước đến nay cô chưa bao giờ chùn tay, nhưng bây giờ Chu Nghiêm Phong chỉ cho cô vỏn vẹn có 80 tệ mà thôi, vậy mà lại khiến cô có cảm giác biết ơn, có sự xúc động muốn cúi người xuống nói cảm ơn ông chủ.
Haizz, quả nhiên là người nghèo thì thiển cận.
Cô nói cảm ơn một tiếng rồi cất tiền cẩn thận vào túi.
Nụ cười trên mặt vô cùng ngọt ngào.
Đôi mắt Chu Nghiêm Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gắn cho cô một cái nhãn, đồ tham tiền.
Lục Mạn Mạn cất kỹ tiền và chìa khóa phòng sách mà Chu Nghiêm Phong đã đưa cho cô, định rút lui ra ngoài: "Anh bận rộn, em đi..."
Chu Nghiêm Phong đột nhiên ngắt lời cô: "Hôm nay ra ngoài đã đi xem căn nhà gỗ đó rồi đúng không?”
Lục Mạn Mạn không có gì để che giấu, thậm chí bởi vì lấy được từ anh một số tiền nhỏ, cực kỳ dễ nói chuyện: "Đúng vậy."
Chu Nghiêm Phong đặt cặp tài liệu sang một bên, lấy một chiếc chìa khóa nhỏ ra vặn ngăn kéo trên cùng của bàn, ổ khóa mở ra, nhưng anh không có ý định kéo ngăn kéo, đặt một tay ở đó, ngả người ra sau một chút, ánh mắt khẽ hạ xuống nhìn Lục Mạn Mạn.
Anh nói: "Tiểu Từ hôm nay có việc khác, không tiện đưa em về."
Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt, không ngờ anh sẽ giải thích chuyện này, lại nghe anh nói: "Em không cần vội qua bên đó, tôi đã nói chuyện với văn phòng ở đường phố về căn nhà gỗ rồi, buổi chiều sẽ có người qua đó cùng em giải quyết chuyện này."
"Tôi vẫn nói câu này, nếu có thể cố gắng thương lượng ra giải pháp thì hãy thương lượng..."
Mấy lời sau đó Lục Mạn Mạn không chú ý lắng nghe nữa, bởi vì cô thấy Chu Nghiêm Phong ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.
Sổ tiết kiệm đại diện cho cái gì không cần nói cũng biết.
Anh còn đẩy nó đến trước mặt cô, như thể muốn giao hết vốn liếng của mình cho cô.
Có phải hôm nay cô được sao may mắn chiếu xuống, nên mới phát tài hả? ?
"Lúc cần thiết cho bọn họ một chút đền bù..."
Thấy cô nhìn chằm chằm vào sổ tiết kiệm rồi thất thần, Chu Nghiêm Phong khẽ cong ngón tay, gõ hai cái lên mặt bàn.
Lục Mạn Mạn vô thức "Ừ" một tiếng rồi mới phản ứng lại được người đàn ông này nói gì, nhưng lần này cô không vội tức giận, khi người đàn ông đề nghị ra ý giải quyết kiểu thương lượng, cô đã biết sẽ có cảnh như này.
Nhưng biết thì biết, có làm theo ý Chu Nghiêm Phong hay không lại là chuyện khác.
Cô xoắn xoắn ngón tay lại, khó xử nói: "Nhưng anh cũng biết em không có nhiều tiền, phải lấy cái gì đền bù cho bọn họ đây..."
Chu Nghiêm Phong dùng đầu ngón tay gõ gõ vào cuốn sổ tiết kiệm: "Lấy từ đây đi."
Nói cách khác anh sẽ trả số tiền này thay cô.
Người đàn ông này đã nói gì vậy... Mặc dù ngoài miệng toàn nói lời khó nghe, nhưng hành động thực tế vẫn rất tiêu chuẩn.
Lục Mạn Mạn chỉ thích sự hào phóng như này của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận