[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 248: Tức Giận (2)

Chương 248: Tức Giận (2)Chương 248: Tức Giận (2)
"Em có biết vì sao ban nãy chị không muốn để ý đến em không?"
"Bởi vì vốn không muốn để ý đến một kẻ vong ân phụ nghĩa như em, ngụy trang thành đồ chơi của người bị hại."
"Tự rước lấy nhục, không biết xấu hổ."
Cuối cùng Bùi Cẩm không khống chế được nữa, hai vai run lẩy bẩy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nước.
Lục Mạn Mạn nhìn cô ấy một lúc, lột chiếc khăn lông ướt đẫm trên người, xoay người bơi tới bên cạnh suối thay một cái khăn lông khô khác rồi ra khỏi suối, cô mặc lên người áo khoác ngoài, hất mái tóc dài lên, giam lên chỗ tuyết đọng đầy đất rồi đi vào trong phòng.
Tâm tình khó tránh khỏi bị phá hư.
Khi về sắc mặt cô nhìn không được tốt cho lắm, cô đẩy cửa đi vào lại thấy Chu Nghiêm Phong không biết đã trở về vào lúc nào, đứng đó đợi.
Lục Mạn Mạn ngửi được mùi rượu phảng phất trên người anh, nhếch môi nói "Không phải khó khăn lắm mới được tụ tập, sao bây giờ lại vê rồi?"
Chu Nghiêm Phong không nói lời nào, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô nhấc người lên, hai chân cô bám chặt trên eo anh, anh nâng gáy cô, nặng nề hôn lên môi cô. Anh không thể thiếu dừng lại, ngược lại như muốn phát điên.
Lần này không thể thiếu một trận điên loan đảo phượng được rồi.
Sau đó Lục Mạn Mạn cả người mềm nhũn nằm trong chăn, Chu Nghiêm Phong vẫn nằm trên người cô, thân mật không ngừng hôn lên cằm, lên mặt, lên cổ và vai của cô.
Lục Mạn Mạn lấy tay che môi, yếu ớt nói: "Em chưa có tắm."
Chu Nghiêm Phong nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, hôn lên ngón tay và lòng bàn tay cô: "Không vội."
Lục Mạn Mạn rõ ràng đã nói mình ngâm người trong suối nước nóng xong vẫn chưa tắm rửa sạch vi khuẩn bám trên người, để anh không hôn nữa.
Lại thấy anh cố ý xuyên tạc thành sẽ làm sau khi tắm, cô nghiên đầu qua một bên không thèm để ý đến anh.
Chu Nghiêm Phong lại ôm chặt lấy cô hơn bao giờ hết, cúi xuống dùng tay chạm vào cổ cô, môi đặt lên má cô.
Anh nói: "Hôm nay anh hơi giận."
Lục Mạn Mạn: "Giận?"
Cô hiếu kì "Anh giận ai vậy?"
Chu Nghiêm Phong: "Em đấy."
Lục Mạn Mạn: "..." Chu Nghiêm Phong không biết cô là giả vờ hay thật sự không biết, anh nhéo cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với anh, hơi nhíu mày nói: "Buổi sáng hôn em một cái, em ghét bỏ như thế nào không nhớ sao?"
Lục Mạn Mạn chớp chớp mắt: "... Có chuyện như vậy sao?”
Chu Nghiêm Phong nhìn thấy cô giả vờ ngốc nghếch, tiếp tục nói: "Còn chế nhạo anh, coi ga giường như bảo vật gia truyền."
Mí mắt Lục Mạn Mạn khẽ run lên: "Vậy anh nói xem do ai làm chuyện đó đi."
Chu Nghiêm Phong: "Tôi cứ làm như vậy đấy."
Lục Mạn Mạn không nhịn được cười một tiếng.
Chu Nghiêm Phong rũ mắt nhìn cô: "Có thể những điều này em sẽ cảm thấy không quan trọng, nhưng anh lại cảm thấy thái độ của em một giây trước như gió xuân, một giây sau lại lạnh như băng, hôm nay anh vẫn nghĩ, có phải anh không đủ khiến em hài lòng hay không, hay là em muốn khảo nghiệm anh."
"Nếu như là khảo nghiệm, thì vốn hôm nay trở về còn muốn hỏi em, Đông Ny Á để cho Paul nhảy xuống vách núi đến khảo nghiệm anh ta, liệu anh có thể làm chút chuyện nguy hiểm cho em, một khảo nghiệm để có thể kết thúc sự nóng lạnh đan xen này suốt đời không?"
Ngón tay Lục Mạn Mạn cuộn tròn lại, cô không biết cô lại.. khiến cho anh phóng đoán lung tung rồi nảy sinh ý nghĩ cực đoan như vậy.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong cực kì nóng nóng, thẳng thắn và thành khẩn, trong ánh mắt nhìn cô đều là tình yêu và sự cưng chiều, anh cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng lại lưu luyến: "Sau này anh sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa, em bảo vệ anh, em cũng sẽ đau lòng anh, anh đều thấy được.
Lục Mạn Mạn giống như không có cách nào chống chế, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận