[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 308: Tưởng Niệm (3)

Chương 308: Tưởng Niệm (3)Chương 308: Tưởng Niệm (3)
Rồi nói: "Không ngủ được thì đếm cừu đi, nếu vẫn không được nữa, thì nghĩ xem sáng mai trên lớp sẽ học nội dung gì, đừng có đọc sách bằng đèn pin nữa, không tốt cho mắt đâu."
Chu Bỉnh trả lời: "Ừm, vâng."
Nếu là bình thường nhất định nói rằng về sau sẽ không như vậy nữa.
Chỉ là vừa nãy cô có hỏi cậu là có đọc mấy loại sách không đứng đắn không, nếu như cậu thật sự không hề xem qua, thì sẽ thành thành thật thật trả lời không có, chứ không phải là không đáp lại.
Lục Mạn Mạn thấy cậu bé trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra lại đang ứng phó rất cẩn thân nhìn ra anh nhìn nghe lời, trên thực tế tại cẩn thận ứng phó.
Lúc trả lại cuốn tạp chí, liếc mắt nhìn qua cái gối đầu của cậu một cái.
Xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vỏ gối đã bị xô lếch sang một bên.
"Được rồi, thím về phòng đây, cháu ngủ sớm đi."
Lục Mạn Mạn nói lại.
Chu Bỉnh giọng điệu ung dung: "Vâng, thím cũng ngủ sớm di ạ."
Nói xong liền lùi về sau hai bước, đang định đưa mắt nhìn theo thím rời đi.
Lục Mạn Mạn vừa mới nhấc chân định đi, thì đột nhiên quay lại và bất ngờ đánh úp, một phát nhấc gối đầu của cậu lên.
Chu Binh hoảng sợ kêu lên: "Thím!"
Nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn mất rồi.
Lục Mạn Mạn lấy ra một cuốn sách từ dưới gối của cậu.
"« Nỗi đau của Young Werther »."
Lục Mạn Mạn thì thầm.
Chu Binh quay mặt đi.
Lục Mạn Mạn hỏi: "Câu chuyện này kể về cái gì?"
Chu Binh dừng một chút mới nói: "Câu chuyện về một thanh niên có tư tưởng tiến bộ, cố gắng chiến đấu để chống lại thời đại, dùng sinh mạng để giải phóng bản thân và áp lực xã hội."
"Vậy cháu học được điều gì."
"Thế giới này cần phải có sức mạnh tràn tre sinh sức sống!"
Lục Mạn Mạn nói: "Rất tốt."
Nàng võ võ sách: "Thanh niên thì nên đọc nhiều kiệt tác mang ý nghĩ giáo dục chút!"
Trước khi đi còn khó hiểu liếc cậu một cái rồi hỏi: "Chỉ là tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài thôi mà, vừa nãy thím lật gối lên, mà đã bị dọa sợ thành dạng gì rồi."
Chu Binh cụp mắt xuống, không dám nhiều lời.
Lục Mạn Mạn nói xong câu đó thì cũng không nói thêm gì nữa, sau khi dặn dò cậu đi ngủ sớm chút, rồi ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau bên trong vang lên tiếng cài chốt cửa.
Ở bên ngoài, Lục Mạn Mạn giơ tay ôm lấy tim mình.
Thầm hi vọng Chu Nghiêm Phong có thể nhanh chóng trở về.
Trước khi đi, Chu Nghiêm Phong giao cho Lục Mạn Mạn chìa khóa của ngăn tủ bị khóa trong phòng làm việc, để cô thuận tiện lấy phong bì và tem.
Mấy ngày nay, Lục Mạn Mạn nhận được rất nhiều thư từ anh, nội dung của thư tín đều khá riêng tư, cô không có chỗ cất nên mỗi lần xem xong, đều giấu trong ngăn kéo tủ của anh và khóa nó lại.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc và bước vào.
Mở khóa ngăn kéo ra rồi cất hết cả thư từ lẫn điện tín vào trong đó.
Trước đây khi Lục Mạn Mạn lấy phong bì và tem thì cảm thấy rất tò mò rằng anh đang cất giấu thứ gì trong ngăn kéo bị khóa đó, nên đương nhiên là đã lục lọi tất cả. Quả thực là cũng lục ra được chút đồ.
Trong đó có một số giấy tờ chứng nhận, tài liệu quan trọng của anh.
Ngoài ra còn có hai quyển nhật ký!
Lục Mạn Mạn không có sở thích tọc mạch vào đời tư của người khác, nhưng trong lòng lại hơi có chút khó chịu, chưa kể đến là anh giao chìa khóa cho cô, vì vậy cô không thể bỏ qua cơ hội điều tra, tìm hiểu anh rõ ràng hơn.
Thời gian buổi tối rảnh rỗi thì lại đến đây ngồi xem một chút.
Cô đã đọc xong một quyển, bây giờ đang mở quyển thứ hai ra xem.
Chuẩn bị thêm một cái đèn pin, nằm trên chiếc giường phản cứng rắn của anh để đọc trộm.
Nội dung của quyển nhật ký thự ra không hề thú vị như cô tưởng tượng, nó không khơi dậy được sự hứng chú, bởi vì trong nhật ký chỉ hi chép lại những trải nghiệm của anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận