[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 300: Mạn Mạn Anh Yêu (2)

Chương 300: Mạn Mạn Anh Yêu (2)Chương 300: Mạn Mạn Anh Yêu (2)
Lão phu nhân theo dặn dò của bác sĩ nói cho dù thân thể cô đã khỏe mạnh lại, song vẫn cần điều trị tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, bảo cô đừng sợ mất thời gian, tiền kiếm được không quan trọng bằng sức khỏe, nên dành chút ít thời gian đi cùng lão phu nhân đến bệnh viện khám chỉ tiết cụ thể.
Nói là do cô còn trẻ nên chưa biết quý trọng sức khỏe của mình, nên ở đằng sau đó toàn là mấy lời giảng giải của Chu Nghiêm Phong về tâm quan trọng của sức khỏe.
Xuống dưới nữa cũng có nhắc về chuyện ảnh chụp.
Trước đó vài hôm, Tiểu Từ có xin phép nghỉ về nhà, tiện đường lấy cuộn phim bên trong máy ảnh ra đưa đến studio để người ta rửa, sau đó giao biên lai thu tiền cho Lục Mạn Mạn, để Lục Mạn Mạn đúng ngày đến đó nhận cuộn phim về.
Nhưng vì Lục Mạn Mạn bận quá nên quên béng mất.
Chu Nghiêm Phong hỏi có thể gửi cho anh một tấm hình của cô không, lúc nào nhớ vợ quá thì còn có cái xem an Ủi.
Mấy lời dặn dò viết được nửa bức thì dừng lại.
Quay về thời gian Chu Nghiêm Phong đang viết thư ở bên kia, Lôi Đại Siêu chạy đến trạm trước sửa đường dây điện thoại, cuối cùng cũng kết nối thành công, còn tìm ra được nơi có kết nối ổn định hơn để làm trạm phát sóng mới.
Có điều anh bận đến tối mịt mới nhận được tin, vội vàng chạy đi viết thư cho cô, anh cũng có gọi về nhà và gọi cho cô báo bình an, đáng tiếc cô không có tiếp cuộc gọi đó.
Bảo cô chú ý làm việc đừng quá sức, tổn hại cơ thể.
Anh còn nói có thể việc cầm máy gọi điện ân cần hỏi thăm gia đình và vợ 24/24 sẽ để lại nghi hoặc cho các chiến sĩ khác, họ sẽ nghĩ rằng tổng chỉ huy thân thể ra trận nhưng đầu óc vẫn luôn quanh quẩn bên vợ con, chẳng phải là sẽ nháo nhào lên hết sao, nhưng nếu cô đã muốn gọi thì có mười Chu Nghiêm Phong cũng không cản nổi đâu nhé!
Anh luôn chờ cuộc điện thoại do cô chủ động gọi đến, sao mà nỡ không bắt máy được.
Cuối cùng là những lời thương tiếc cho cơ hội về dự lễ chơi đèn lồng ngày Rằm tháng Giêng với cô, vì anh không có thời gian nên đã mua quà đền bù cho cô.
Lục Mạn Mạn đoán quà ở đây là chiếc Citroen CX đáng yêu kia.
Sau đó mắt cô lướt qua một đoạn, thấy anh chúc cô Rằm tháng Giêng vui vẻ, nguyện tất cả mọi người khắp trời đất có thể về đoàn tụ bên gia đình, nguyện những người đang cất giấu trong mình một trái tim rung động có thể hạnh phúc bên người mình yêu...
Nguyện: "Mạn Mạn của tôi sớm ngày yêu tôi".
Ở cuối thư, anh đã viết: "Tiểu Mạn, Mạn Mạn tôi yêu, nhớ em, cực kỳ nhớ em, muốn hôn em, hôn thật sâu, thật lâu, hôn lên những tầng da mà tôi trân quý, vĩnh viễn nhớ em, chờ em, Chu Nghiêm Phong em yêu”.
Nhiêu đây thôi vẫn chưa hết.
Có lẽ lá thư sẽ được gửi đến vào ngày hôm sau, đợi mãi mà chẳng thấy cô gọi điện hỏi thăm, vào lúc viết thư mới nhắn nhủ thêm vài lời, nói rằng anh rất nóng lòng đợi cô gọi lại cho anh, hi vọng trong mỗi giấc mơ của cô đều có bóng hình anh.
Nhưng nếu như cô không gọi lại cũng chẳng sao cả, năm ngày sau chắc chắn cô sẽ gọi và cũng khoảng chừng năm ngày sau, thư cũng sẽ đến nơi.
Hôm nay không phải năm ngày sau.
Lục Mạn Mạn đọc đi đọc lại lá thư hai lần.
Cái gì mà tiểu Mạn, Mạn Mạn thân ái, còn cái gì mà Mạn Mạn của tôi, khiến cô nổi hết cả da gà, thứ lỗi cho cô chưa từng yêu đường nồng nàn với ai bao giờ nên không biết được chỉ viết một lá thư mà có thể đổi nhiều tên xưng hô đến thế.
Có thể nói là tên thân mật.
Sau khi cất lá thư đi, phải mất nửa ngày cô mới có thể bình tĩnh lại được. Sau đó cô lấy ra tờ giấy mà Thái Hiểu Hồng đưa ngày hôm đó, nhấc ống nghe lên và gọi vào số điện thoại trên đó.
Gọi điện thoại đường dài có chút khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận