[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 401: Cho Một Ít Thời Gian (2)

Chương 401: Cho Một Ít Thời Gian (2)Chương 401: Cho Một Ít Thời Gian (2)
Tốn mấy chục tỷ xây dựng nên một tòa nhà chọc trời để tất cả mọi người trên thế giới phải ngưỡng mộ, một ngày nào đó lại bị máy bay đâm hỏng chém làm đôi, điều này làm người ta tiếc nuối khôn cùng!
Trái tim anh không muốn buông tha, cũng giống như cơ hội cô không muốn vụt mất.
Thậm chí nói anh còn khó từ bỏ hơn cô.
Cho dù bỏ lỡ cơ hội này, cô vẫn có thể tận hưởng cuộc sống có tiền và nhàn hạ với tư cách là một tiểu phú bà, nhưng cô không thể lùi bước.
Đàn ông và phụ nữ chung quy không giống nhau, cấu trúc của não bộ quyết định đàn ông là lý trí và phụ nữ là tình cảm.
Trong mắt anh bây giờ chỉ có hình bóng cô, yêu cô trong sáng hoạt bát, yêu cô xinh đẹp rạng ngời, yêu cô là thật lòng, cho dù có sống chết vì cô, có trả giá sinh mệnh cũng phải yêu.
Nhưng ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác của cuộc đời, cuối cùng anh vẫn sẽ về với lý trí ban đầu
Phụ nữ thì nhất định sẽ càng ngày càng cảm tính, từng bước lặng ngụp trong gia đình và chồng, càng lún càng sâu.
Cho nên không thể lui, một bước lui, từng bước lui, điểm cuối của sinh mệnh là mất hết tất cả. Một người như anh vốn dĩ đã rất lý trí, ngay cả cha mẹ anh cũng nói anh là một "quái thai", anh đã xác định nhân sinh quan, giá trị và thế giới quan của bản thân từ rất sớm, vạch sẵn con đường cho tương lai, chọn người thế nào cùng nhau tiến vào cuộc sống hôn nhân cũng đã nghĩ rõ ràng.
Lúc sau Lục Mạn Mạn ngẫm lại kỹ càng, có thể thấy lần gặp mặt này thậm chí anh đã tính hết mọi bước, bình tĩnh đến đáng sợ, làm cô không tự chủ được mà cảm thấy áy náy, không tự chủ được muốn lấy lòng anh hy vọng sẽ khiến anh dễ chịu hơn, tỏ ý như thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng với cô!
Nhưng anh tính sai rôi!
Lục Mạn Mạn đã hoàn toàn bỏ đi những ý nghĩ khác trong lòng, chỉ hy vọng không lưỡng bại câu thương.
"Em đi tắm đi, anh ra ngoài một lát."
Chu Nghiêm Phong giơ tay nhéo mặt cô.
Lục Mạn Mạn ừ một tiếng.
Chu Nghiêm Phong đang muốn nói đừng nghĩ ngợi lung tung, anh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Lục Mạn Mạn tắm rửa thay quần áo, thấy anh còn chưa về nên ra ngoài gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia là Lý Tri Phương.
Năm ngoái Lý Tri Phương thành hôn, chồng làm thư ký ở tòa thị chính, Lục Mạn Mạn hỏi cô ấy có thể giúp làm đơn xin ra ngoài được không.
Lý Tri Phương nói: "Anh hỏi thử rồi, không làm được."
Lý Tri Phương nói: "Tối hôm qua tôi thấy anh ấy anh ấy tới đây, anh ấy ở nhà khách của tòa thị chính, cô ở đâu? Tôi có thể qua tìm cô không? Nếu gặp được thì cứ gặp trực tiếp rồi nó."
Lục Mạn Mạn nhớ rõ cái lần Chu Nghiêm Phong trên đường trở về từ khu diễn tập, anh nói cô biết, thư của họ sẽ trải qua thẩm tra nghiêm ngặt.
Lục Mạn Mạn nhìn ra anh cũng xấu hổ lắm, nhưng bài luận ngắn mà cô viết kia phải làm sao bây giờ.
Anh nói không có cơ mật gì, lại là người nhà có thể tin tưởng, chỉ là hơi to gan và không có chừng mực, lãnh đạo nhìn hai hàng rồi trả lại cho anh.
Lúc đó Lục Mạn Mạn đỏ mặt, nhưng sau này nếu không phải vì bị đồn không thể sinh con, cô phải chạy đến cơ quan làm ầm lên chứ bình thường cô đi đường còn hay tránh mặt lãnh đạo của họ.
Cô nhớ anh còn nói với cô, điện thoại cần chuyển tiếp, nếu người trực tổng đại muốn, họ có thể nghe được nội dung điện thoại.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với Lý Tri Phương là không cần thiết, tương lai nếu có cơ hội thì gặp sau.
Lý Tri Phương nói: "Chỉ cần tôi giúp được, tôi sẽ cố hết sức giúp cô, cô hiểu không?" Lục Mạn Mạn hiểu, nhưng không muốn để cô ay mạo hiểm.
Cô chỉ muốn biết chồng cô rốt cuộc đang làm gì.
Cúp điện thoại trở vê, Chu Nghiêm Phong đứng trong phòng, thấy cô về thì hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận