[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 488: An Ui (3)

Chương 488: An Ui (3)Chương 488: An Ui (3)
Đây là tư thế thân mật với cô mà anh thích nhất, một cánh tay vòng quanh lưng cô đề phòng người ngã xuống, một tay đặt lên mông cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hỏi cô chuyện đấu giá đất hoang, chúc mừng cô lấy được đất, mở ra sự nghiệp bất động sản ở đại lục, sau đó lập tức hỏi cô đã uống thuốc chưa.
Lục Mạn Mạn nói uống rồi, buổi chiều Tiểu Hứa mang thuốc chạy tới chính quyền thành phố tìm cô, cô vội vàng lấy nước uống.
Chu Nghiêm Phong lập tức yên tâm, tuy nhiên vẫn nói muốn bái dì* cho cô.
*Bái dì: ở Trung Quốc có ngôi đền ảo nhằm giải quyết các vấn đề về kinh nguyệt của phụ nữ như đúng giờ, không đau và mang thai tỐt, v. v.
Lục Mạn Mạn mới biết anh còn nhận tấm bùa dì kia.
Lục Mạn Mạn ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh ấm áp, muốn cô nói như thế nào, từ đầu đến cuối chồng cô vẫn luôn đặt cô trong lòng, là cô gặp được người tốt nhất, yêu thương cô nhất.
Ở Hồng Kông Lục Mạn Mạn có thể lừa được người khác nhưng không lừa được cảm nhận trái tim chân thật của chính cô. Cô nhớ anh, nhớ anh không kiềm chế được, cũng muốn bắt đầu một mối tình mới để hoàn toàn quên đi anh, nhưng sau khi phát hiện mình đã thân thiết với anh thì với người khác đều giống nhau, không có ai khác biệt cả.
Trong lòng cô nghĩ tùy tiện chọn một người, trong lòng nghĩ như vậy nhưng chuyện đến trước mắt lại không qua được cửa ải trong lòng.
Cô không thể tạm chấp nhận một chút.
Hoàng Bảo Câu còn nói cô có muốn không?
Quả thật là cô không muốn, nhìn đã thấy tẻ nhạt VÔ VỊ.
Cô nhớ mùi hương trên người Chu Nghiêm Phong, nhớ cơ thể anh, khi anh nói chuyện bên tai cô khiến người cô tê dại.
Cô muốn anh.
Lục Mạn Mạn cảm thấy vừa rồi trả lời cho anh không đủ nhiều, dường như trong lòng anh vẫn còn có gì không muốn nói ra. Cô cũng không thể giấu diếm chuyện đi nhầm phòng kia, ngày nào đó nổ ra thì lại làm anh tổn thương.
Cô quyết định thú nhận, cô ôm cổ anh ngẩng đầu lên, hỏi anh trước: "Sau này anh có lại xem tin đồn của Hồng Kông nữa không?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Quá khứ đã qua, chúng ta không cần nhắc tới những chuyện kia nữa."
Ngoài miệng anh nói như vậy nhưng Lục Mạn Mạn lại thấy anh quay mặt đi, trong giọng nói không che dấu được sự gượng gạo. Rõ ràng là anh rất để ý.
Lục Mạn Mạn nhìn thấu anh miệng nói một đường nhưng trong lòng nghĩ một nẻo, nói cho anh biết: "Đều là giả, chuyện linh tỉnh như qua đêm hay đính hôn gì cũng không có, đều là mánh khóe của báo giấy vì doanh số mà muốn hút ánh mắt người khác."
Chu Nghiêm Phong ngay lập tức không được tự nhiên, nhưng sau khi nghe cô nói như vậy, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Lục Mạn Mạn nhìn anh tiếp tục nói: "Khi đó em vì để quên anh nên mỗi ngày tất cả tâm trí đều lao vào công việc, không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác, cho tới bây giờ chưa từng thân thiết với ai."
"Em không quên được anh, cũng không thể ở bên cạnh người khác."
Cô nói với anh như vậy.
Chu Nghiêm Phong nắm lấy bàn tay ấm áp mềm mại của cô.
Cánh môi anh mấp máy, tuy rằng lúc này giọng nói hơi tram thấp khàn khàn, nhưng hoàn toàn không có lực công kích giống như lúc đánh người mà lại rất rộng lượng: "Khi đó chúng ta đã tách ra, đơn ly hôn cũng viết ra, cho dù em đã qua lại với những người khác thì cũng không có gì đáng trách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận