[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 146: Không Giao Lưu (2)

Chương 146: Không Giao Lưu (2)Chương 146: Không Giao Lưu (2)
Tiểu Từ nuốt nước bọt, không dám nói gì cũng không dám xen vào, vội vàng mở cửa xe trở lại chỗ ghế lái, tính toán tiếp tục trở lại công việc của mình.
Kết quả đã bị Chu Nghiêm Phong bỗng nhiên gọi lại.
Chu Nghiêm Phong nói: "Để tôi lái."
Sao còn tranh nhau lái xe với cậu ta chứ.
Nhưng thật ra Tiểu Từ biết mỗi lần ba cậu ta bị mẹ lải nhải hoặc lạnh nhạt thì buồn bực không lên tiếng sang một bên tìm chút việc có thể làm, thật giống như trẻ con phạm sai lầm, vội vàng làm chút øì đó để bù đắp sai lầm.
Thủ trưởng sẽ không thật sự làm chuyện gì có lỗi với phu nhân ở sau lưng cô chứ?
Tiểu Từ không dám hỏi cũng không dám nói, lên ghế lái phụ lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vô cùng im lặng.
Năm ngày nay Lục Mạn Mạn cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ buổi tối trở lại nhà khách tắm rửa mặt nghỉ ngơi, ban ngày dường như ở cạnh chị gái của nguyên chủ như hình với bóng, thông qua chuyện tán gẫu trên cơ bản hiểu rõ tính cách của chị gái nguyên chủ và biết cả những chuyện khi còn bé của bọn họ.
Phát hiện thật ra chị gái nguyên chủ chính là một em gái mêm mại dịu dàng ít nói.
Trải qua hai ngày ở chung, cô ấy càng y lại vào cô hơn, vừa lên xe đã lập tức ngồi kề sát cánh tay vào cô, hai tay còn nắm một tay cô.
Lục Mạn Mạn nhìn gương mặt cô ấy có vài phần giống mình, nhìn cô ấy dựa vào bên cạnh nắm tay mình, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Trước kia Lục Mạn Mạn rất muốn có một người anh trai hay chị gái yêu thương bảo vệ cô. Khi còn bé cô không được làm công chúa nhỏ của ba, còn không thể làm công chúa nhỏ của anh trai chị gái sao, mặc dù lớn lên độc lập, lúc khó khăn hơn nữa bên người còn có một người thân có thể ở cạnh.
Chẳng qua nguyện vọng nhất định không cách nào thực hiện được.
Không ngờ đời này trời xui đất khiến, bên cạnh lại đưa tới một người chị gái như vậy, một người chị gái muốn Ÿ lại vào cô, can cô bảo vệ.
Lục Mạn Mạn không thể không cảm thán đây là vận mệnh sắp đặt. Xe khởi động chạy ra đường, cô nhìn ánh mắt của chị gái nguyên chủ vẫn luôn nhìn về phía sau kính chắn gió, trên mặt cũng không che giấu được tâm sự nặng nề, đoán được chị gái nguyên chủ vẫn không buông bỏ được hai đứa nhỏ kia.
Đương nhiên Lục Mạn Mạn biết sau này hai đứa nhỏ kia là tai họa ngầm lớn, khuyên bảo chị gái nguyên chủ hoàn toàn buông xuống mới là chuyện tốt, nhưng đưa tay nâng của mặt chị gái nguyên chủ lại, giúp cô ấy sửa sang lại tóc mái lòa xòa trước trán, miệng đều nói lời an ủi lòng người.
"Có phải nhớ con rồi không, có phải sợ sau này bọn họ thật sự không nhận chị nữa không?"
Cô mỉm cười: "Chị có biết bây giờ điều quan trọng nhất với chị là gì không? Là nhanh chóng ổn định cuộc sống và kiếm thật nhiều tiền. Chỉ khi chị kiếm được tiền thì sau này chúng lớn lên cuộc sống gặp phải khó khăn gì, chị có thể thực sự giúp chúng. Chị nói xem đến lúc chúng không có nhà, chị mua cho chúng một ngồi nhà, vậy chúng sẽ còn không chịu nhận chị sao?”
Quan điểm này là quá mới mẻ.
Tại thời điểm này, mọi người dường như sống trong một cái kén thông tin, thật sự rất khó có thể thông suốt mà suy nghĩ như vậy.
Tiểu Từ giật giật đầu, nghiêng tai lắng nghe.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong chợt lóe lên, liếc nhìn gương chiếu hậu một cái.
Lục Mạn Hương càng không cần phải nói, giống như tỉnh lại một chút.
Thật ra không phải là Lục Mạn Hương không buông hai đứa nhỏ xuống được. Từ khi sinh bọn họ ra, cô ấy đã dồn hết tâm sức lên chúng, nhưng hai đứa nhỏ thật giống như trời sinh ngoan cố hồ đồ, không chỉ không cảm nhận được sự vất vả của mẹ mà còn tìm mọi cách bắt nạt coi thường cô ấy giống như bà nội và ba chúng.
Thậm chí cô ấy còn có lần rơi vào tự kỷ, cảm thấy mình sẽ không dạy được con, nhìn thấy hai đứa nhỏ không nói là có thích hay không mà càng sợ hãi giống như nhìn thấy hai con quỷ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận