[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 512: Không Thể Mất Em (2)

Chương 512: Không Thể Mất Em (2)Chương 512: Không Thể Mất Em (2)
"Lại bảo anh mỗi ngày nhớ nhung, không buông xuống được, cũng không thoát ra được, sống một mình lẻ loi cuộc sống dài đằng đẫng như vậy sao?"
"Anh không thể nào mất đi em đúng không?"
Cô nói: "Nếu anh không chịu trở về, anh có nghĩ tới việc bảo em phải làm sao không!"
"Anh cũng không thể nào mất em được!"
Ngực Chu Nghiêm Phong chua xót, muốn ôm lấy cô, muốn ôm chặt cô vào trong ngực, nói cho cô biết, cho dù cô mất đi thứ gì cũng vĩnh viễn cũng không mất được anh, anh làm sao nỡ bỏ cô lại một mình?
Lục Mạn Mạn bỗng nhiên ngạc nhiên và vui mừng kêu lên một tiếng: "Nghiêm Phong!"
Tiếng tụng kinh ong ong bị gián đoạn, có người kêu lên: "Tỉnh rồi!"
Chu Thụy Phong không đành lòng thấy Tiểu Mạn đau lòng như vậy, quay mặt ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng vội quay đầu lại, lập tức nhìn thấy em trai giơ cánh tay lên, ôm chặt lấy Tiểu Mạn, ôm lấy người vợ yêu quý của anh.
Anh thực sự đã trở lại!
Động thổ khởi công luôn phải chọn ngày hoàng đạo, ngày đặt móng lãnh đạo chính quyên thành phố cũng tới, sau khi phát biểu xong thì bên kia lập tức châm pháo, tiếng pháo và tiếng võ tay hòa vào nhau.
Sau đó thị trưởng nhận lấy xẻng xúc xẻng đất đầu tiên, điều này giống như một báo hiệu bắt đầu, những chiếc máy xúc chờ đợi đã lâu trên công trường bắt đầu di chuyển, các kỹ sư công nhân và quản lý dự án và giám đốc tất cả đều vào vị trí của mình, gia nhập vào khí thế khởi công ngất trời!
Tháng ba ở Dương Thành còn một thời gian nữa là đến mùa hè, thời tiết lặp đi lặp lại, hôm nay mặc áo ngắn tay, ngày mai có thể mặc quần áo dày, nhưng hôm nay mặt trời nóng như thiêu đốt, cực kỳ nóng, nhiệt độ cao tới 26,7 độ.
Lục Mạn Mạn tới bắt tay cảm ơn thị trưởng bận rộn dành thời gian tham gia lễ khởi công, cảm ơn xong thì tiễn đối phương đi, dù sao công việc của thị trưởng một thành phố cũng tương đối bận rộn, thư ký cũng nói nhiều nhất có thể ở bên công trường nửa tiếng đồng hồ, tiếp theo còn có lịch trình khác.
Một chiếc ô đã che lên đỉnh đầu của Lục Mạn Mạn.
Ngay sau đó có người cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô, ly nước cũng đưa tới bên môi cô.
Lục Mạn Mạn: ”..."
Cô ấy muốn nói đừng chồng, các nhà lãnh đạo vẫn còn ở đây!
Chu Nghiêm Phong nói: "Uống một ngụm nước trước đi."
Không nói một lời lập tức nghiêng ly nước về phía trước.
Giải thích với các lãnh đạo kia một câu, gần đây cơ thể vợ mình hơi yếu, đứng lâu phơi nắng cũng không chịu nổi.
Các lãnh đạo khác lập tức cười rồi tránh đi chỉ có thị trưởng còn ở lại đó quan tâm: "Mang rồi sao? Đã bao lâu rồi?"
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong liếc tới trừng anh ta một cái.
Thị trưởng cười cười: "Biểu hiện của cục trưởng Chu lo lắng như vậy, không phải đều đã nói rõ rồi sao?”
Trên mặt Chu Nghiêm Phong hiện lên chút ý cười, nhưng rất nhanh lại kiềm nén xuống, không giải thích dư thừa chỉ nhờ anh ta không nên nói ra bên ngoài.
Nụ cười trên mặt thị trưởng không giảm, rất nhàn nhã hỏi vì sao?
Chu Nghiêm Phong tập trung nâng ly nước cho vợ mình, cũng không đáp lời.
Lục Mạn Mạn cảm giác có phải đồng chí Nghiêm Phong quá thờ ơ với người ta rồi không, tốt xấu gì người ta cũng là một thị trưởng, nói chuyện với anh, sao lại không thèm để ý?
Đạo lý đối nhân xử thế đâu rồi? Cô uống một ngụm nước làm dịu cổ họng rồi lập tức vội vàng lấy ly nước xuống, giải thích: "Không phải chồng tôi anh ay không muốn nói, là mẹ chồng nhà chúng tôi đã dặn dò, ba tháng đầu tiên tốt nhất là không nên nói ra bên ngoài, thai nhi còn chưa ổn định."
Thị trưởng gật đầu, hiểu rõ, bảo cô chú ý cơ thể, trước khi đi vẫy tay với Chu Nghiêm Phong nói: "Vậy tôi đi trước, chăm sóc tốt đồng chí Tiểu Lục, rượu đầy tháng nhất định phải thông báo cho tôi đấy, bạn học cũ!"
Chu Nghiêm Phong gật đầu, bảo anh ta đi nhanh đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận