[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 119: Thật Khó Để Làm Cho Mọi Người Rời Mắt (2)

Chương 119: Thật Khó Để Làm Cho Mọi Người Rời Mắt (2)Chương 119: Thật Khó Để Làm Cho Mọi Người Rời Mắt (2)
Chi Chi từ xa chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng: "Thím, nơi này vui thật đấy. Sau này cháu còn có thể đến không?"
Lục Mạn Mạn vừa thấy cô nhóc kia chơi đùa, hai bàn tay nhỏ bé đều bị bẩn, lấy một cái khăn tay sạch sẽ từ trong túi nhỏ ra, khom lưng lau tay cho cô bé.
Cô vừa lau vừa cố tình trêu chọc cô bé: "Nơi này vui sao? Sao thím cảm thấy khu nhà ở trong quân khu còn tốt hơn so với nơi này, dù sao trong khu nhà ở còn lớn hơn."
Chu Chi Chi ngoan ngoãn xòe bàn tay nhỏ bé để thím lau sạch sẽ, đôi môi nhỏ bé đô đô nói: "Nhưng mà Chi Chi cảm thấy nơi này tốt hơn. Nhà ở nơi này đẹp, sân cũng xinh đẹp, anh trai nói trên mặt đất còn có đá cuội. Anh còn nói hoa được trồng trong góc tường kia gọi là tường vi. Mùa xuân năm sau đến tường vi sẽ nở ra hoa rất đẹp, anh trai nói anh ấy cũng thích nơi này."
Lục Mạn Mạn lập tức cười ra tiếng: "Được, các cháu đều thích thì sau này sau khi dọn dẹp nhà xong thím sẽ phân cho các cháu mỗi người một phòng, các cháu sẽ ở lại chỗ này."
"Tốt quá tốt quá!"
Chu Chỉ Chi vui mừng vỗ tay. Chu Binh ở bên cạnh cũng nở nụ cười.
Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng rực rỡ chiếu đầy bầu trời, Lục Mạn Mạn nói đùa với bọn nhỏ, mái tóc xoăn thật dài, ánh sáng mặt trời đỏ rực chiếu lên trên mặt và vai bị, đôi mắt như nước hồ mùa thu, đuôi lông mày mang theo nụ cười, dáng vẻ tràn đầy sức sống kia càng thêm xinh đẹp.
Chu Nghiêm Phong nghiêng đầu nhìn cô, hơi thất thần.
Lục Mạn Mạn dắt Chi Chi đi ra, vô tình phát hiện tầm mắt bên cạnh, quay đầu nói: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong lướt qua cô, nhìn về phía đình viện hoa cỏ đan xen tràn trề tình ý, giống như có lưu luyến nói: "Sân vườn được bố trí không tệ."
Lục Mạn Mạn đắc ý: "Đương nhiên rồi, ai có thể so sánh với thẩm mỹ của em chứ."
Lục Mạn Mạn lúc trước đi dạo chợ nông sản, có một công nhân đường sắt già bán đồ cũ trên đường, từ chỗ của ông cụ Lục Mạn Mạn tìm ra được một cái lò nướng nhỏ.
Phía trên là đĩa để nướng thịt, phía dưới là bếp than, đĩa nướng thịt là một tấm thép tròn đục lỗ, nghe nói làm bằng vật liệu thừa trong nhà máy, phía dưới thì làm bằng ống thép và tấm thép không gỉ.
Cô nhìn tạo hình rất sang trọng lại nhỏ gọn, rất thích hợp dùng trong nhà nên đã bỏ ra 20 tệ mua lại.
Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước đã đồng ý sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi sẽ dẫn Chu Bỉnh và Chi Chi tới nướng thịt ăn, hai tay cô vỗ một cái nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hay là hôm nay chúng ta nướng thịt đi?"
Chu Chi Chi giơ hai tay đồng ý.
Ánh mắt Chu Bỉnh sáng lên.
Về phần Chu Nghiêm Phong thì Lục Mạn Mạn mặc kệ anh, để cho một người cuồng công việc như anh tiếp tục tăng ca cố gắng đi. Thời gian tốt, ngoài việc kiếm tiền cô còn phải tận hưởng cuộc sống.
Lục Mạn Mạn nói làm là làm, sau khi lên xe lập tức dặn dò Tiểu Từ: "Chúng ta đi chợ tự do mua chút đồ ăn, đến bên kia dừng một chút."
Trên mặt Tiểu Từ hơi ửng đỏ khả nghỉ: "Vâng."
Vừa rôi không đợi được thủ trưởng ra, cậu ta vụng trộm chạy về nhìn một chút, kết quả nhìn thấy thủ trưởng và phu nhân đứng nơi đó nói chuyện. Tóc phu nhân xoăn dài quyến rũ động lòng người, thủ trưởng một bộ quân trang phấn chấn oai hùng. Hai người một người tỉnh thân phấn chấn, một người khẽ mỉm cười chăm chú lắng nghe, hình ảnh kia... Tiểu Từ nhìn mà không hình dung ra được loại cảm giác này là gì, dù sao là không hiểu sao mặt đỏ tim đập, thật giống như mình đi theo nói chuyện yêu đương vậy. Phu nhân thật sự rất xinh đẹp, dáng vẻ vừa mềm mại vừa quyến rũ khiến người ta thích. Tiểu Từ cũng không biết có phải ở trước mặt người ngoài thủ trưởng kiềm chế lại tình cảm hay không, trước kia vẫn không cảm thấy thủ trưởng có bao nhiêu quan tâm đến phu nhân, nhưng vừa rồi xem ra hoàn toàn không phải là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận