[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 207: Đẹp Trai (1)

Chương 207: Đẹp Trai (1)Chương 207: Đẹp Trai (1)
Chu Nghiêm Phong không đưa Lục Mạn Mạn về nhà ngay mà chở cô đến cơ quan trước.
Đây là lần đầu tiên Lục Mạn Mạn tới nơi này, nhìn thấy cách đó không xa có binh lính huấn luyện nên nghi hoặc hỏi: "Trong cơ quan cũng có bộ đội à?"
Chu Nghiêm Phong giải thích với cô: "Là lính ở cơ quan, bình thường làm các việc công vụ, còn bây giờ là đang huấn luyện hàng ngày thôi."
Lúc này, một hàng lính tuần tra đi ngang qua, ánh mắt đều dán chặt vào Lục Mạn Mạn, những người lính trẻ bình thường rất ít được tiếp xúc với con gái, bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lục Mạn Mạn xinh đẹp như vậy, đôi mắt không khác gì mấy chú sói con ánh lên màu xanh lấp lánh.
Chu Nghiêm Phong bỗng nhiên đứng lại hung hăng nói: "Đẹp không?"
Thấy thủ trưởng tức giận, tiểu đội trưởng vội vàng ra hiệu cho đội dừng lại, lập tức chạy về phía thủ trưởng.
Kết quả là phía sau lại có người đứng lên chào, một giọng nói lớn vang lên: "Báo cáo thủ trưởng, nhìn rất đẹp!"
Tiểu đội trưởng loạng choạng suýt ngã ngửa.
Các binh sĩ cũng cười rộ cả lên, nhưng sắc mặt của thủ trưởng càng thêm u ám, trầm đến mức sắp chảy cả nước ra luôn, ánh mắt cũng sắc như lưỡi đao rồi, ai mà không biết cục trưởng Chu nổi tiếng với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm khắc, hơn nữa rất ít khi nói giỡn với người khác chứ, cả đám vội vàng tắt nụ cười và cúi đầu im lặng.
Lục Mạn Mạn lúc đầu còn đang nhịn cười, nhưng thoáng chốc đã thấy mọi người dường như bị bầu không khí đóng băng bao vây, quay đầu lại thì thấy Chu Nghiêm Phong thật sự rất tức giận, thật ấu trĩ, chuyện như thế này là bình thường thôi mà.
Cô vỗ nhẹ vào lưng anh nói: "Sao anh giận dữ thế, chúng ta đi thôi."
Chu Nghiêm Phong đang muốn khiển trách: "..."
Cơn giận đã biến mất không còn dấu vết.
"Đi thôi."
Giọng điệu của anh thay đổi một trăm tám mươi độ và trở nên dịu dàng lạ thường.
Tiểu đội trưởng và binh lính nhìn thấy thủ trưởng đầy sát khí bị cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp xử lý chỉ bằng một lời nói, quay đầu là mang cô gái đi ngay, trên mặt cả đám đều lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc và ngưỡng mộ, chân như bị đóng đỉnh tại chỗ, nhưng đầu vẫn còn vặn vẹo theo, xoay qua hơn phân nửa người nhìn theo bóng lưng hai người càng lúc càng xa.
Cho đến khi tiểu đội trưởng quay lại và thở phào nhẹ nhõm, thấy những người lính vẫn chưa quay đầu lại, lập tức nghiêm nghị nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy phụ nữ à!"
Những người lính cúi đầu xấu hổ.
Mặt tiểu đội trưởng cũng nóng lên một chút, xinh đẹp như vậy ai mà không nhìn một cái, huống chi một đám lính lâu ngày không được tiếp xúc, mắng chửi bọn họ cái gì, anh ta... chỉ có thể nhắm vào đám thanh niên vẫn đang sửng sốt thôi. Vừa rồi suýt chút nữa đã làm khổ mọi người rồi!
Chu Nghiêm Phong dẫn Lục Mạn Mạn đi đến một dãy ký túc xá hai tầng, Lục Mạn Mạn vẫn đang cười nhạo anh, cô bứt một sợi tóc: "Những người lính đó chắc chắn đã lén nói rằng tính tình thủ trưởng thật nhỏ nhen."
Chu Nghiêm Phong có thói quen không biểu lộ cảm xúc và tức giận trên mặt nên anh không hề đỏ mặt trước những lời cô nói.
Anh lên lầu đi tới văn phòng mở khóa, đúng lúc đến giờ tan tầm, một đám binh lính lần lượt đi ra từ bên cạnh.
Lôi Đại Siêu là người đầu tiên nhận ra Lục Mạn Mạn: "Em dâu!"
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, anh ta đưa tay ra chào cô.
Ánh mắt của những người khác cũng tập trung vào khuôn mặt của Lục Mạn Mạn.
Sau khi ngẩn ra một hồi thì một vài người tụ tập lại, có người gọi là chị dâu, có người gọi là em dâu, nhưng tất cả đều rất nhiệt tình.
Chu Nghiêm Phong: "..."
Dùng khóe mắt liếc qua, anh nhìn thấy Lôi Đại Siêu liều mạng muốn bắt tay Lục Mạn Mạn, trong giọng nói có phần cảnh cáo: "Đừng dọa cô ấy."
Vừa nói vừa đẩy Lục Mạn Mạn vào cửa văn phòng.
Anh nắm tay Lôi Đại Siêu kéo sang một bên: "Ăn cơm của anh đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận