[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 82: Đã Được Lĩnh Giáo Tình Tình Của Cô (1)

Chương 82: Đã Được Lĩnh Giáo Tình Tình Của Cô (1)Chương 82: Đã Được Lĩnh Giáo Tình Tình Của Cô (1)
Lục Mạn Mạn không hiểu,"Làm sao vậy, bọn họ ở chùa nhiều năm như vậy, còn không muốn chuyển đi á?"
Chu Nghiêm Phong nhíu mày,"Có thể đối với em mà nói thì khá khó hiểu, nhưng đối với bọn họ mà nói, lúc trước bọn họ được sắp xếp ở trong đó, chỗ đó cũng trở thành chỗ để bọn họ nhờ cậy và sinh sống, cái kiểu sai lầm này cũng không phải do bọn họ gây nên."
Lục Mạn Mạn suýt chút nữa đã chửi người, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh cô chợt hiểu ra, cô và anh là người ở hai giá trị và thế giới quan hoàn toàn khác nhau, được sinh ra ở hai thời đại khác nhau.
Cô là một người ích kỷ khéo léo, điển hình của người phi truyền thống điển hình, Chu Nghiêm Phong lại là người có gốc rễ từ nhỏ, nhất định anh sẽ không đứng cùng một lập trường với cô.
Nếu Lục Mạn Mạn nghĩ rõ ràng về chuyện này thì cũng không có gì phải tức giận, bởi vì tức giận cũng vô ích, tranh cãi về điều nãy cũng là vô nghĩa, ai lại vì vài ba câu lúc tranh cãi mà thay đổi quan điểm đã nuôi dưỡng mình từ khi còn nhỏ đến lớn.
Nói đến chuyện vợ chồng đồng lòng thì đất cũng biến thành vàng, vợ chồng chung sống với nhau ma không đồng lòng chăng khác gì dăn vặt, tra tấn, giống như Chu Nghiêm Phong, nếu Lục Mạn Mạn thực sự muốn có một người chồng luôn ràng buộc và quản lý, dạy dỗ bản thân, vào những thời điểm quan trọng còn luôn đứng ở lập trường đối diện mình, thì chuyện phát điên không phải là không thể.
Cũng may cô chỉ tham lam thân thể của anh, không có hứng thú ở bên cạnh anh cả một đời chút nào.
Sau này còn phải tức giận, còn có thể cãi lộn, thì cứ diễn kịch thôi chứ sao.
Cô dang hai tay ra, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, dù sao căn nhà kia cũng là do ba mẹ để lại cho em và chị gái, nếu như bọn họ thật sự không muốn chuyển đi, thì căn nhà đó đành phải cho không bọn họ ư?"
Chu Nghiêm Phong đút hai tay vào túi quần, trầm ngâm một lát: "Để hôm nào tôi gọi điện thoại cho văn phòng đường phố, nhờ họ giúp đỡ sắp xếp chuyện này."
Quả nhiên mấy cán bộ lãnh đạo đều nói theo cùng một kiểu...
Lục Mạn Mạn không thèm hỏi thêm câu nào nữa, cô "À" một tiếng như thể đã nghe thấy rồi.
Chu Nghiêm Phong dường như phát hiện ra sự qua loa của cô, ánh mắt tối sầm lại, giọng điệu nhấn mạnh: "Lục Mạn Mạn, mọi chuyện có thể thông qua thương lượng giải quyết thì tốt nhất, nếu như không thể thì còn có tòa án."
Nói như vậy, chẳng lẽ là sợ cô dùng thủ đoạn gì đó không bình thường sao?
Lục Mạn Mạn quả thực có một số suy nghĩ, nhưng suy nghĩ của cô không viết trên mặt, sao Chu Nghiêm Phong lại nhìn thấu được?
Trên mặt cô không tự chủ hiện lên ý ngượng ngùng, vội vàng che môi ngáp một cái, sau đó vẻ mặt ngái ngủ nói: "Anh yên tâm đi, tất cả mọi chuyện em đều nghe anh."
Chu Nghiêm Phong dùng ánh mắt sâu thẳm sắc bén đánh giá cô một lúc, mới chậm rãi ung dung đi về phía cửa phòng.
Đối phó với người đàn ông này thật là vừa tốn công vừa tổn hại tinh thần.
Lục Mạn Mạn đợi anh rời đi mới thả mình xuống tấm đệm mềm mại một cái phịch để giải tỏa cảm xúc, nhưng người đàn ông này bước tới cửa lại đột nhiên quay đầu lại.
Sau lưng Lục Mạn Mạn bất giác run lên, nhưng anh chỉ chỉ vào chân cô rồi nói: "Hai ngày nay tắm rửa cẩn thận, đừng để bị dính nước, dính nước sẽ rất đau."
Ngay khi trong lòng Lục Mạn Mạn vừa thấy ấm áp, lại nghe thấy anh nói: "Còn nữa, nhà là nơi để nghỉ ngơi..."
Đến rồi đến rồi. Quả nhiên tránh được mùng một chứ không tránh được mười lăm.
Lục Mạn Mạn chắp hai tay quỳ xuống. suýt chút nữa giơ ba ngón tay lên trời thê: "Em biết mình sai rồi, em hứa sau này sẽ không bao giờ kinh doanh ở nhà nữa!"
Chu Nghiêm Phong hình như thấy cô có thái độ nhận lỗi tốt đẹp, cho nên im lặng một lát rồi gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận