[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 201: Chịu Thua (1)

Chương 201: Chịu Thua (1)Chương 201: Chịu Thua (1)
"Từ ngữ của em càng thêm mới mẻ và nâng cao, thời đại em ở hẳn là rất tốt, càng bao dung càng yêu thương hơn, ôm ấp cái gì đó, kêu nhóc Chi Ghỉ..c
Nói xong thì mặt đỏ ngay: "Chi Chi nói em khen tôi đẹp trai siêu cấp vô địch, cực cực cực đẹp..."
Lục Mạn Mạn: "..."
Lục Mạn Mạn nhớ lại, đó là lần đầu tiên cô thấy anh, sau đó cô đưa Chi Chi đi tắm rửa, cùng Chi Chi chia sẻ đánh giá giá trị nhan sắc chú của con bé ở phòng vệ sinh, sau đó cô trở về phòng nghỉ ngơi, Chi Chi thì cùng chú của con bé đi dạo.
Lão Lục à, vừa quay đầu đã nói với chú của con bé rồi.
Lục Mạn Mạn không còn lời nào để nói.
Chu Nghiêm Phong lại có chuyện muốn nói, ghé vào bên tai cô bảo: "Còn nữa... Chúng tôi không thịnh hành việc gọi ông xã."
“Thì tôi nghe em."
Lục Mạn Mạn nhấc chân đá anh.
Chu Nghiêm Phong dùng tay ngăn lại theo bản năng, đầu gối đụng vào tay, anh đau đớn kêu lên một tiếng.
Lục Mạn Mạn đứng lên cầm tay anh, cô lắc đầu: "Vết thương này của anh sẽ không tốt hơn được đâu."
Chu Nghiêm Phong: "Ừ, ít nhiều gì cũng có liên quan đến em."
Lục Mạn Mạn lại đá anh, anh cười nghênh đón ôm lấy cô ngược lại, ôm tới ôm lui lăn tới cùng một chỗ, lại ra sức mà cắn cô một lúc, tích lũy kinh nghiệm lần đầu, càng ngày càng tiến bộ.
Hồn Lục Mạn Mạn thiếu chút nữa bị cắn bay ra ngoài.
Sau khi xong việc Chu Nghiêm Phong ôm cô, nhìn dáng vẻ thất thần của cô.
Tận mấy phút sau Lục Mạn Mạn mới bình phục, sờ tay qua: "Muốn em giúp anh hay không?"
Chu Nghiêm Phong nắm lấy cổ tay cô: ".. Không cần phải quan tâm."
Lục Mạn Mạn nhìn anh.
Chu Nghiêm Phong ra vẻ thoải mái nói: "Chờ lúc nào có ý định làm vợ của tôi rồi nói sau."
Lục Mạn Mạn thật sự phục rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cô cố ý kích thích: "Nhìn xem em trông như thế nào, có xấu hay không?"
Mặt Chu Nghiêm Phong đen thui, nhưng cũng không bị cô kích thích: "Có xấu hay không xấu đến lúc đó có vợ của tôi phán xét."
Đây là dự định giữ lại cho đến đêm tân hôn, Lục Mạn Mạn cũng không biết tại sao anh lại cố chấp như vậy, nhưng cũng có khả năng chính là để buộc cô.
Cô chỉ có thể đánh giá: "Anh thật ưu tú."
Quay người đi ngủ.
Chu Nghiêm Phong ước chừng hiểu được ưu tú này không phải ưu tú kia, không phải lời hay ho gì, nhưng còn có thể làm sao bây giờ, nếu thật sự muốn cái gì cũng đều cho cô, cô chơi chán rồi thì làm sao bây giờ?
Anh vẫn phải chờ tới ngày cô nguyện ý buông bỏ sự đề phòng, trái tìm nguyện ý mở cửa cho anh.
Anh dựa vào cô, nhẹ nhàng ôm lấy, biết cô không ngủ, nhịn không được, hỏi: "Mạn Mạn, em tên là Mạn Mạn sao?"
Lục Mạn Mạn mơ hồ nói: "Anh đoán xem."
Chu Nghiêm Phong không đoán, anh chỉ muốn biết sinh nhật của cô là ngày nào, quay đi quay lại một lúc lâu thì cô cũng mở miệng, lời cô nói đều giống nhau.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong tối sầm lại.
Ngày hôm sau Lục Mạn Mạn tỉnh lại trong lòng ngực của Chu Nghiêm Phong, Chu Nghiêm Phong thấy cô tỉnh rồi, hôn lên môi cô: "Nên rời giường rồi."
Sau đó xuống đất để lấy quần áo cho cô.
Lục Mạn Mạn còn buồn ngủ, vừa mới ngồi dậy đã bị anh cởi bỏ đồ ngủ, mặc đồ lót vào, lúc đầu mặc một bộ quần áo màu sắc và hoa văn mùa thu, Lục Mạn Mạn hơi tức giận, anh cười cười, trực tiếp cởi quần ngủ của cô ra, thuận tiện cầm một chân lên mặc quần mùa thu vào.
Hai ống quần đều được mặc lên, lúc mang vớ thay, cô nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của mình lộ ra bên ngoài, bị nắm lấy trong tay, dán lên má rồi hôn một cái.
Lục Mạn Mạn thờ ơ lạnh nhạt: "Thật biến thái."
Chu Nghiêm Phong cũng không tức giận, lại ôm cô đứng lên, giúp cô xách quần mùa thu kéo lên.
Lục Mạn Mạn cúi đầu, nhìn anh thay cô buộc vạt áo mùa thu vào trong quần mùa thu.
Lục Mạn Mạn lập tức sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận