[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 494: Nữ Sinh Khoa Phát Thanh Truyền Hình (1)

Chương 494: Nữ Sinh Khoa Phát Thanh Truyền Hình (1)Chương 494: Nữ Sinh Khoa Phát Thanh Truyền Hình (1)
Theo đuổi cuối cùng vẫn là thân phận nữ sinh viên hệ phát thanh mang đến, nếu Chu Nghiêm Phong nói anh tìm bà gái, dì, anh trai hay ông chú thì cô sẽ không nghĩ gì cả, nhưng chị gái, anh trai hay ông chú thì giọng nói và tuổi tác đều không đúng của cô.
Cũng không phải nói Lục Mạn Mạn nghi ngờ Chu Nghiêm Phong có gì với người khác. Với tính cách của anh thì không thể có gì với người khác, không cần nói có quan hệ với người khác hãy không, he là anh nhận thức được điều gì đó, anh sẽ áp dụng hành động đoạn tuyệt trước.
Nhưng bây giờ anh mang người tới đây, giống như cố ý muốn cho cô xem cái gì đó, xác suất lớn là muốn cô yên tâm, nếu không anh sẽ không cười ra tiếng.
Lục Mạn Mạn không thể đè nén lòng hiếu kỳ, nghe thư ký hỏi như vậy, cô nói: "Tôi đi qua xem trước."
Lục Mạn Mạn tiến vào phòng tuyển dụng kia, ngay lập tức trong lòng không còn suy nghĩ gì nữa.
Tiểu Giả mà Chu Nghiêm Phong nói đến không cao, cắt tóc ngắn, đeo một cặp kính hơi nặng, trên người mặc áo khoác màu vàng cùng quần lam, trên chân là một đôi giày vải nhung màu đen. Nhìn thấy Lục Mạn Mạn và thư ký đi vào thì lập đứng lên, giống như nhìn thấy người phỏng vấn vừa hồi hộp vừa khuôn phép, đẩy kính, nói chuyện cũng hơi ấp úng: "Chị, xin chào."
Chỉ là một cô gái vô cùng đơn giản, không giống như là sẽ có suy nghĩ lộn xộn.
Lần này Lục Mạn Mạn đã xác định được dụng ý của Chu Nghiêm Phong, nhìn cô gái rất lo lắng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thân thiết, dẫn đầu mở đề tài nói Tiểu Giả đúng không, tình hình của cô ấy cục trưởng Chu đã nói qua, nói kỳ nghỉ cô ấy muốn tìm một công việc.
Tiểu Giả vội vàng gật đầu.
Tuy nhiên tiếp theo Lục Mạn Mạn cũng không đề cập đến chuyện công việc chỉ quan tâm hỏi thăm đến chuyện trong nhà và học tập của cô ấy.
Thì ra trong nhà thật sự khó khăn, ba vì làm việc quá sức nên bị bệnh không thể ra ngoài làm việc nặng nhọc, trong nhà còn có hai em trai một em gái, đều phải dựa vào mẹ gánh vác.
Vốn cô ấy lên đại học không cần đóng học phí, mỗi tháng còn có học bổng, học bổng cũng gần như đủ chỉ tiêu, tiết kiệm một chút cũng có thể gửi cho gia đình mấy đồng. Nhưng em trai và em gái cũng đang đi học, mẹ phải gồng gánh quá nặng nên cô ấy muốn giảm bớt áp lực cuộc sống cho mẹ.
Bình thường nhân lúc thời gian rảnh rỗi cũng cô ấy cũng làm việc chăm chỉ ở căng tin trường học, kỳ nghỉ thì muốn ra ngoài tìm một công việc làm thêm.
Còn nói lúc trước làm việc cho cục trưởng Chu, là cục trưởng Chu cho cô ấy cơ hội đó. Tuy rằng một tháng chỉ qua gọi điện thoại một lần, nhưng cục trưởng Chu là người tốt, trả lương cho cô ấy còn nhiều hơn nhiều so với công sức cô ấy bỏ ra.
Lục Mạn Mạn gật đầu, trong lòng rất khâm phục ba mẹ cô ấy, nhất là mẹ cô ấy. Vì sao ư? Bởi vì thời đại này trẻ em trong gia đình nông thôn khó khăn cho dù có học giỏi hơn nữa, trong nhà ủng hộ tiếp tục học tập thì ưu tiên của đứa nhỏ cũng là trường chung cấp chuyên nghiệp hoặc trường sư phạm, cơ bản không có khả năng học lên đại học.
Cô ấy vẫn còn là con gái, bên dưới còn có hai em trai.
Lục Mạn Mạn hỏi cô ấy vì sao lại học chuyên ngành phát thanh, ánh mắt cô ấy sáng ngời mà nói nói thích. Lúc trước trong thôn bọn họ có một phát thanh viên từ thủ đô tới, nói điều kiện giọng nói của cô bé rất tốt, có thể đi con đường này. Sau này cô ấy rất muốn làm phát thanh viên.
Lục Mạn Mạn nghĩ thầm cô ấy đã gặp được quý nhân, nhưng không có người nhà ủng hộ hết mình thì cũng không thể có cơ hội theo đuổi ước mơ, cho nên nói ba mẹ cô ấy khiến người ta khâm phục.
Nhưng Lục Mạn Mạn không có ý định giữ cô ấy ở lại đây. Ở đây thì nhiều lắm cô ấy chỉ làm nhân viên văn thư, không đúng với chuyên môn, ngoại trừ kiếm được chút tiền thì không có ý nghĩa gì nhieu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận