[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 285: Sân Ga Riêng. (2)

Chương 285: Sân Ga Riêng. (2)Chương 285: Sân Ga Riêng. (2)
Chu Nghiêm Phong nhét chìa khóa vào tay Lục Mạn Mạn: "Trong ngăn kéo phòng làm việc có phong bì và tem, gọi điện thoại không tiện thì cứ viết thư cho anh."
Lục Mạn Mạn luôn cho rằng mình ít nhất phải quay về tắm rửa rồi mới rời đi, nhưng không ngờ lại vội vàng như vậy, đầu óc cô có hơi choáng váng, quên luôn cả việc phải buông tay.
Chu Nghiêm Phong quay đầu, nói: "Tiểu Từ."
Tiểu Từ vội vàng chạy tới và nói: "Phu nhân, chúng ta qua bên kia đi."
Lục Mạn Mạn buông tay, đi theo bước chân Tiểu Từ, hòa vào dòng người và đi đến lối ra, đến lúc này cô mới nhớ ra lúc nãy mình cũng không nói một lời chúc sức khỏe.
Đến khi nhìn lại thì đã không thể tìm thấy anh nữa.
Lão phu nhân và lão gia nhận được thư từ trước và đang đợi bên ngoài tòa nhà nhỏ trên tầng hai, Chu Bỉnh và Chi Chi vẫn đang trong ngày nghỉ nên cũng cùng đứng đợi ở bên ngoài.
Tham mưu Hàn đi theo Chu Nghiêm Phong đến trại huấn luyện, Chu Nghiêm Phong sắp xếp người đến đón Lục Mạn Mạn với Tiểu Từ, để hai họ người ngồi xe jeep trở về.
Nhìn thấy xe đến gần, Chu Chi Chi kích động kêu lên: "Thím, thím!"
Lục Mạn Mạn xuống xe, nhìn thấy cô bé nhỏ đang lao về phía cô, cô vội vàng khụy xuống và ôm con bé.
Một giọng nói trẻ con vang lên: "Thím!"
Lục Mạn Mạn ôm chiếc bánh bao mềm mại trong lòng, cô còn hôn đứa bé đáng yêu này mấy lần thì mới nhận ra mình nhớ bọn họ đến nhường nào, nhìn thấy Chu Bỉnh cùng lão phu nhân và lão gia đang đi tới, cô vội vàng nói: "Mẹ, bố, Tiểu Bỉnh."
"Thím."
"Mạn Mạn, con về rồi đấy à, để mẹ xem con có gầy đi không?"
"Đừng xem, đừng xem, vào nhà nhanh đi, bên ngoài lạnh lắm!"
"Ừ ừ, mau vào nhà đi, cơm nước mẹ đều nấu xong hết rồi, đi vào uống chút canh nóng đi."
Hai ông bà cứ thế ôm Lục Mạn Mạn đi vào nhà.
Chu Bỉnh và Tiểu Từ xách hành lý.
Sau khi lấy hành lý xong, Tiểu Từ về ký túc xá trước.
Chu Bỉnh vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười trong nhà, nụ cười trên khuôn mặt lộ ra, so với bình thường thoải mái hơn một chút.
Lục Mạn Mạn lặng lẽ hỏi lão phu nhân về những chuyện đã xảy ra. Lão phu nhân nhỏ giọng nói: "Mấy ngày con ở Bắc Kinh, Nghiêm Phong có liên lạc đến mẹ của du học sinh đó, cuối cùng mẹ cô ấy cũng gọi điện đến."
"Mẹ cô ấy có sao không?"
"Một người xa quê nên cũng có hơi khó khăn, nhưng dù sao cũng phải học cho xong, cùng lắm cũng chỉ cần hai năm, ước chừng mùa xuân năm sau là đã có thể trở về."
Lục Mạn Mạn gật đầu: "Anh trai nhất định cũng sẽ về ngay."
Đừng nói đến những thứ này.
Lục Mạn Mạn đã lấy ra những món quà mà cô mang về, cũng như những món quà đặc sản từ mẹ Bùi, và gửi lời hỏi thăm của bà ấy đến cho lão phu nhân và lão gia.
Hai ông và cũng biết rằng Bùi Cẩm đã nhảy lầu và làm ầm ï hồi đó, điều đó đã bị đồn xe, lão gia xém chút nữa thì trở mặt với cha Bùi qua điện thoại vì điều này, và đổ lỗi cho cha Bùi không thể kỷ luật tốt con gái mình.
Lục Mạn Mạn là người mà Chu Nghiêm Phong đã yêu cầu để qua lai vào đêm hôm đó, và cô đã nghe thấy toàn bộ đầu đuôi câu chuyện từ anh, cô cười và nói: "Bây giờ cũng là thông gia thôi mà."
Lão gia xoa xoa ót: "Cuối cùng cùng để cho thẳng con đó lợi dụng."
Lục Mạn Mạn cười phá lên, chỉ có ông mới dám ngang nhiên mà nói một thủ trưởng như vậy. Chu Chi Chi nhảy tưng tưng trên đất, cô bé ôm con búp bê cao su mà thím và chú mua cho.
Lão phu nhân bưng một bát canh đậu nành giò heo từ trong bếp ra.
Lục Mạn Mạn ngồi trên ghế sô pha ăn, ăn xong cô cũng lên lầu để ngâm nước nóng, nơi đây vẫn khiến cô cảm thấy thoải mái như ở nhà, nhưng hai bên đều đang chờ để khởi công, ngoài ra cô còn phải bàn bạc với giám đốc Từ về việc tài trợ quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận