[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 301: Em Có Vui Không? (1)

Chương 301: Em Có Vui Không? (1)Chương 301: Em Có Vui Không? (1)
Cuộc gọi chuyển đến chuyển đi mấy lần, cuối cùng là từ một cái tổng đài đến cái bưu cục huyện nào đó, sau đó lại chuyển đến một thị trấn nào đó, cuối cùng mới tới trụ sở bộ đội của Chu Nghiêm Phong.
Lúc điện thoại bên kia sắp kết nối, Lục Mạn Mạn mới nhớ tới bây giờ đã gần hai giờ, hình như là vừa đúng lúc bộ đội đang nghỉ ngơi?
Các chiến sĩ đã sớm lên đường đến trại huấn luyện, võ trang đầy đủ trên người, họ đi bộ lên con đường trên ngọn núi đối diện với ngôi làng, nhìn từ đằng xa tựa như sợi dây xanh uốn lượn ngoằn ngoèo.
Lôi Đại Siêu đem bút máy bỏ vào túi áo.
Đã đến giờ phải lên đường.
Trong lúc vô tình nhìn thấy Chu Nghiêm Phong nhìn thoáng qua nơi để điện thoại, lập tức cười trêu nói: "Em dâu nhất định không trả lời điện thoại sao?"
Chu Nghiêm Phong liếc nhẹ: "Đồng chí Đại Siêu, anh dẫn đội đi trước đi. Ngày mai gặp ở bãi mìn."
Lôi Đại Siêu vỗ miệng hai cái, khá lắm, còn biết cách làm khó dễ người khác.
Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Lôi Đại Siêu vội nói: "Để tôi để tôi!" Chu Nghiêm Phong lại liếc nhìn.
Lôi Đại Siêu nhanh chóng quay đầu, thay đồng chí Nghiêm Phong hôm nay thường thất thần nhìn về phía điện thoại, lập tức hiểu rõ, sợ chậm một bước lại bị trả thù, nhịn cười nói: "Xin mời Ngài"...
Đường dây liên lạc quá yếu nên điện thoại nãy giờ cứ phát ra tiếng "tu tu", ngồi chờ chuyển máy thôi mà mất hơn mười phút rồi.
Đã sắp hai giờ rưỡi.
Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm mặt đồng hồ, đếm từng giây từng phút trôi qua, có lẽ là không ai bắt máy rồi, nhưng không nghĩ đến điện thoại bên kia vừa kết nối, một âm thanh quen thuộc đã truyền vào tai cô: "Chào em."
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng phiêu phiêu, âm cuối ém lại nghe rất quyến rũ.
Giống như không chắc chắn rằng người ở đầu dây bên kia là cô nên tâm trạng anh bồi hồi dẫn đến âm thanh không được tự nhiên.
Lục Mạn Mạn hiểu ra là anh đang chờ điện thoại.
Trái tìm của cô bị chọc rung rinh, sau đó bắt đầu trêu chọc: "Nội hầu đây*."
*Chắc kiểu đùa bả là quan?
Giọng nói bên kia lập tức trở nên dịu dàng, cười cười chứa đầy cưng chiều gọi cô: "Mạn Mạn."
Lục Mạn Mạn nghe thấy anh cười, tâm trạng cũng lang lâng theo, có điều theo cô nhớ, hình như vào giờ này anh thường không được rảnh cho lắm.
Để giải đáp thắc mắc, cô mở miệng hỏi: "Em gọi giờ này có làm phiền anh không?"
"Nói chuyện hai, ba phút không sao đâu."
Lục Mạn Mạn nhìn đồng hồ một chút, thời gian hiện giờ là đúng hai giờ hai mươi ba phút.
Cô tiếp tục hỏi anh mãy ngày nay sinh hoạt ở bên kia thế nào, sau đó nói ngắn gọn mục đích gọi của mình: "Em nhận được cả xe và thư rồi, nhưng còn vài thắc mắc nhỏ muốn hỏi anh một tí."
Chu Nghiêm Phong ở đầu dây bên kia đáp: "Em nói đi."
Lục Mạn Mạn kề môi vào loa nói: "Em không hỏi khi nào anh lại muốn mua xe cho em, chỉ muốn biết sao anh lại chọn chiếc đắt đến thế..."
"Chiếc xe này mặc dù rất đẹp, nhưng nếu đem so với Nissan*, từ khả năng tiết kiệm nhiên liệu đến sức bền, thì chúng cũng không khác là bao, nhưng giá lại rất chênh lệch."
Cô có hơi khó hiểu.
Tuy nhiên, Chu Nghiêm Phong cũng không đáp lại câu hỏi của cô, anh chỉ nói: "Ngày đó đi mua đồng hồ ở thành phố Bắc Kinh, tại sao cả hai đều đến từ hãng Omega, nhưng em lại ưa thích chiếc có đính kim cương hơn chiếc có hình bướm bay bát giác tỉnh xảo?" Ánh mắt Lục Mạn Mạn vô thức liec xuống nhìn đồng hồ trên tay.
Cô đương nhiên là phải chọn chiếc có đính kim cương rồi.
Từ trước đến nay cô đều thích nhưng thứ lộng lẫy và xinh đẹp.
"Đối với xe ô tô cũng vậy, phải là những chiếc xinh đẹp nhất mới xứng với bé Mạn của chúng ta, cũng hợp với sở thích của bé Mạn hơn đúng không nào."
Không cần cô nói, người ở đầu dây bên kia đã cực kỳ chắc chắn mà khẳng định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận