[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 425: Không Muốn Nữa (1)

Chương 425: Không Muốn Nữa (1)Chương 425: Không Muốn Nữa (1)
Cô không bao giờ nên chủ động nữa, cũng không bao giờ nên nhìn thấy anh khỏa thân trước mặt những người phụ nữ khác, cô quay người bỏ đi, nhưng vừa quay người lại, cô nhớ tới chai nước khoáng mình đang cầm, quay đầu lại định ném nó xuống, vừa quay đầu thì đụng phải lồng ngực rắn chắc của Chu Nghiêm Phong.
Chóp mũi đụng phải đau nhức.
Cô dùng một tay che chóp mũi, nước mắt rơi xuống như hạt cườm bị đứt.
Một bàn tay to lớn đỡ lấy cằm cô, anh cau mày nhìn mặt cô, giọng khàn đặc: "Đụng đau rồi phải không?”
Lục Mạn Mạn ghét anh, từ trước đến nay chưa từng có ai làm cô buồn lòng như thế này, cũng chưa có ai có thể khiến cô rơi nhiều nước mắt như vậy, cô vội vàng hất tay anh ra, cúi đầu che mặt.
Chu Nghiêm Phong lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.
Cô cũng không nhận.
Chu Nghiêm Phong cuối cùng đành phải cưỡng ép rút tay cô ra, lau nước mắt cho cô, kiểm tra mũi cô có ổn không rồi lấy mấy chai nước cô đang ôm đặt lên trên bàn.
Sau đó anh tựa người vào bàn và nhìn xuống cô. Buổi sáng anh nhìn thấy cô rạng rỡ, thanh tú và xinh đẹp hơn trước, bây giờ mái tóc dài hơi bù xù, ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc gãy dính vào trán và cổ, bộ quần áo trắng của cô nhăn nheo, ống quần lấm lem bùn đất và gỗ vụn, chỉ có đôi giày đang mang thì vẫn là đôi giày cao gót mũi nhọn nhỏ mà anh nhìn thấy lúc sáng.
Đến những nơi thế này, tại sao em không đổi đôi giày khác mà đi?
Vội vàng đến vậy luôn à?
Đụng vào mũi một cái thì đã khóc thành ra như thế này rồi sao?
Chu Nghiêm Phong từ trước đến nay đều có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh muốn xác định, nhưng lại không dám xác định, bởi vì anh không ngờ cô lại chủ động tìm đến anh. Dù cho mới đầu anh nói cô đuổi theo chứng nhận ly hôn mà đuổi đến đây, tuy là nói có chút hờn dỗi, nhưng quả thực cũng cho rằng có khả năng đó nên mới không chịu gặp cô.
Nếu cô thực sự muốn thì anh sẽ lấy cái gì để đưa cho cô?
Anh biết quá rõ cô đã quen vô tâm, nếu cô nói buông tay không quay đầu, thì chắc chắn cô có thể buông tay, chắc chắn không quay đầu lại, chỉ sẽ nhìn về phía trước.
Cô cũng sẽ khiến cho bản thân sống thật tốt.
Bên cạnh cô không bao giờ thiếu người theo đuổi.
Nhưng cô đã biến mình thành bộ dạng như thế này chạy tới đây.
Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh cũng không tin.
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói gấp gáp: "Sao em lại chạy đến đây một mình, bạn em đâu?"
Lục Mạn Mạn ít nhiều cũng có đôi chút thất vọng, nếu anh vì cô mà làm nhiều như vậy, nhìn cô lo lắng sốt ruột chạy đến đây, nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh sớm đã không kiềm chế được mà ôm cô vào lòng rồi.
Nhưng anh chỉ quan tâm đến việc cô bị đụng có đau không, chỉ lau nước mắt cho cô, cũng có chút đau lòng, nhưng lại nhanh chóng tách ra.
Còn có tâm trạng để hỏi bạn của cô nữa.
Lục Mạn Mạn buồn bực nói: "Bạn bè gì?"
Chu Nghiêm Phong nhìn sâu vào mắt cô: "Một người bạn giống như cái người họ Hoàng đó."
Lục Mạn Mạn không hề chớp mắt nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng mở được những rối rắm trong đầu, sau đó mới hiểu được ý trong lời nói của anh là liệu cô có quan hệ tốt với người khác hay không.
Nói đến đây, nghĩ đến chuyện anh không hề nói øì về chuyện thuyên chuyển công tác, tức giận nói rằng: "Anh còn chưa đưa chứng nhận ly hôn cho em, làm sao em có thể tốt với người khác được?" Khuôn mặt khôi ngô của Chu Nghiêm Phong đanh lại, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc, khóe mắt đã đỏ dần lên: "Xong việc bên này sẽ đưa cho em”
Nhìn thấy mắt cô cũng đỏ hoe, nước mắt lại rưng rưng, anh nói: "Em có muốn hay không?"
Lục Mạn Mạn không muốn.
Cô nói muốn khi nào? Trước giờ cô chưa bao giờ nói muốn, nếu cô muốn, lúc anh chưa bị thuyên chuyển, cô đã gọi điện thúc giục anh mỗi ngày rồi.
Môi cô cử động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận