[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 415: Chuẩn Bị Trở Về Đất Liền (2)

Chương 415: Chuẩn Bị Trở Về Đất Liền (2)Chương 415: Chuẩn Bị Trở Về Đất Liền (2)
"Bây giờ tự do hóa, vốn nước ngoài tham gia việc xây dựng nhiều hơn, đó cũng là cơ hội ngàn năm có một để công ty chúng ta trở nên mạnh mẽ và lớn mạnh hơn!”
Lục Hướng Tùng vẫn lắc đầu: "Rất mạo hiểm, có quá nhiều điều không chắc chắn, cứ nói những gì cháu đã nói, tương lai sẽ ra sao? Điều này còn vững chắc không? Trước tiên giữa họ nhất định có tranh chấp."
Lục Mạn Mạn hỏi ngược lại: "Thêm một vài nhà đầu tư nước ngoài nữa chẳng lẽ dẫn đến chủ nghĩa tư bản? Chủ thể vẫn là chế độ công hữu mà."
Nghe giọng điệu kiên quyết của cô, Lục Hướng Tùng lập tức quan tâm và muốn nghe ý kiến của cô.
Lục Mạn Mạn vẫn chưa muốn nói chuyện này với ông ấy, cô muốn cậu đưa ra quyết định càng sớm càng tốt, cô nói: "Cậu, Hồng Kông sau này nhất định sẽ là cửa sổ của trong nước với thế giới, và sự phát triển trong tương lai của nó vẫn phụ thuộc vào trong nước, trong nước mới là thị trường rộng lớn. Chúng ta cứ bám lấy nó là không có tiền đồ rồi."
"Cậu nhìn tình hình hiện tại của nó xem, không cần nghĩ đến việc nâng cấp công nghiệp, các nhà sản xuất ở khắp mọi nơi, chỉ có ngành tài chính và ngành bất động sản mới có thể kiếm tiền nhanh chóng, chúng ta có một tương lai tươi sáng ở trong nước. Ngoài việc nhanh chóng tiến vào ngành bất động sản và chiếm lĩnh thị trường, cũng có thể đầu tư vào các ngành công nghiệp và tham gia xây dựng cơ sở hạ tầng..."
Nhà ở chỉ là một phần, Lục Mạn Mạn muốn xây dựng một bệnh viện đa khoa cấp cao nhất, một khách sạn thu hút sự chú ý của cả nước, thậm chí còn nhận được hạng mục phát triển khu vực, một doanh nhân đang tìm kiếm lợi nhuận, cô có thể mua đất ở khắp mọi nơi và đợi nó tăng giá trị rồi mới bán. Nhưng khi tài sản trong tay cô đạt tới một mức độ nhất định, cô hoàn toàn trở thành một doanh nhân thành đạt.
Cô muốn trở thành một doanh nhân thành đạt!
Suy cho cùng, Lục Mạn Mạn đã được giáo dục lòng yêu nước từ khi còn nhỏ và lớn lên dưới lá cờ đỏ, đối với cô, đất nước mới là quê hương thực sự, trọng tâm phát triển sau này của cô cũng là đất nước, nhưng bị ai đó coi thường hai mươi tám triệu đô la, mặc dù không thể nói rằng coi thường, nhưng rõ ràng anh coi việc kinh doanh của bản thân anh mới là một công việc kinh doanh nghiêm túc cần được phát triển.
Chờ sau này cô thành công.
Đối với buổi phỏng vấn trong giảng đường, thì không chỉ là sự khẳng định, tôn vinh thành tích cá nhân, cô còn muốn cho ông ấy thấy rằng mình đã góp phan hiện đại hóa, trong mắt ông ấy, cô không chỉ vụ lợi, cũng không chỉ là kẻ môi giới tư bản!
Sự nghiệp của cô cũng là sự nghiệp lớn!
Bọn họ chỉ theo đuổi sự khác biệt, không ai hơn ai kém!
Tâm trạng của Lục Mạn Mạn rất khẩn trương.
Cô đã từng thảo luận về xu hướng phát triển trong tương lai của đất nước với ông ấy trước đây và đã truyền bá cho ông ấy một số điều là muốn đợi đến ngày hôm nay.
Cô nói nhiều, vẻ mặt Lục Hướng Tùng dần dần thả lỏng, nhưng ông ấy cũng có lo lắng của mình.
"Cháu muốn quay trở lại, có phải cháu muốn từ từ chuyển ngành công nghiệp vào trong nước..."
Trái tìm của Lục Mạn Mạn đập lệch một nhịp.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe câu cuối cùng.
Lục Hướng Tùng nói: "Hay là cháu muốn quay lại tìm thằng bé đó?"
Lục Mạn Mạn chỉ đơn giản muốn chuyển công tác, nói trắng ra là nơi cô lớn lên dưới lá cờ đỏ từ khi còn nhỏ.
Tìm ai?
Cô đã lựa chọn nhìn về phía trước, sẽ không quay đầu nhìn lại.
Không có ai để tìm. Lục Hướng Tùng cảm thấy có lỗi: "Nếu lúc trước không phải cậu muốn cháu làm người nối nghiệp, thì cháu đã không chia tay, ít nhất là ngay từ đầu hai đứa không phải tách ra."
Lục Mạn Mạn nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Cậu đã cho cháu một cơ hội, cho cháu một bàn đạp lớn như vậy để đạt được mục tiêu cao hơn trong cuộc đời. Cháu không biết phải cảm ơn cậu sao cho đủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận