[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 58: Niềm Vui Bất Ngờ (2)

Chương 58: Niềm Vui Bất Ngờ (2)Chương 58: Niềm Vui Bất Ngờ (2)
Chủ đề của bức tranh này bao trùm tất cả, Lục Mạn Mạn còn nhớ đời sau có bức tranh núi sông bán ra với giá trên trời là chín trăm triệu, mà tôm của hắn trên trường đấu giá chỉ được bán với giá thương lượng, cao nhất đạt tới hơn sáu trăm vạn một con.
Dì Điền không hiểu tranh chữ, chỉ thấy mấy con tôm được vẽ rất sống động, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Chu Chi Chi thì càng không cần phải nói.
Chu Bỉnh hiển nhiên đã nhận ra, mắt cậu sáng ngời.
Lục Mạn Mạn bình tĩnh lại, thầm oán trách Chu Nghiêm Phong trồng thì thận trọng nhưng sao lại để người ta gửi đồ về mà không nói trước với cô một tiếng, phải biết là thứ này có giá như vậy, cô sẽ cầm về phòng ngắm tiếp.
Không phải là cô không tin dì Điền và Chu Bỉnh, cô chỉ sợ lỡ họ bất cẩn tiết lộ ra ngoài, bị người có tâm nghe được thì toi.
Không thể không cảnh giác cao độ.
Sau đó cô cẩn thận cất bức tranh đi, trên mặt không lộ vẻ gì: "Chẳng có gì đặc biệt, để thím đi gọi điện hỏi chú con xem xem."
Chu Bỉnh ăn ý "ừ" một tiếng. Chạng vạng tối Chu Nghiêm Phong trở lại văn phòng, thông tin viên nói trong nhà có điện thoại gọi tới.
Chu Nghiêm Phong tranh thủ thời gian ăn cơm xong rồi gọi điện về.
Lục Mạn Mạn chờ cú điện thoại cả buổi chiều, trong lòng vô cùng kích động, dì Điền nhận điện thoại nói: "Tiểu Lục, thủ trưởng gọi tới."
Lục Mạn Mạn chạy sang nhận lấy, đương nhiên có sốt ruột đến mấy cũng không vừa gặp đã chất vấn, cô lấy thân phận người yêu, quan tâm hỏi han anh trước: "Anh ăn chưa?"
Chu Nghiêm Phong dừng một lát: "Ăn rồi."
Lục Mạn Mạn: "Mấy ngày rồi không thấy anh về nhà, gần đây công việc có bận lắm không?"
Chu Nghiêm Phong: "Có việc thì nói."
Ý là đừng dài dòng vô nghĩa.
Lục Mạn Mạn: "..."
Rất muốn vặn đầu anh xuống làm cầu đá nha.
Nếu anh già không cần sự quan tâm giả dối đến từ cô người yêu plastic thì Lục Mạn Mạn lập tức đi thẳng vào chủ đề, cô cầm microphone nhỏ giọng hỏi: "Cái thứ mà anh cho người mang về... "
Cô nói một nửa để lại một nửa, chờ người đàn ông nói tiếp, kết quả anh ta giả ngu giả dại: "Cái gì?"
Cảm giác muốn vặn đầu anh ta lại tới nữa. Cô nhịn, ôn tôn nói rõ ngọn nguồn. .
Anh già bên kia hình như đang làm việc, thông qua microphone có thể nghe được tiếng lật giấy của anh ta, Lục Mạn Mạn nói xong một lúc mới nghe thấy giọng nói mất tập trung của anh.
Anh nói: "Ừ, lần trước em chạy quá nhanh, chưa kịp nói với em. Bức tranh kia và di vật của mẹ em là cùng nguồn gốc, cũng là thứ mà chú bác cô dì em giao ra, giúp nhà em 'bảo quản' vài năm."
Phải mất một lúc lâu Lục Mạn Mạn mới tiêu hóa được những gì anh vừa nói.
Di vật mà mẹ nguyên chủ để lại chính là chiếc vòng vàng mà Lục Mạn Mạn đã đem đến ngân hàng đổi thành tiền để đưa vào thẩm mỹ viện.
Bức tranh đó có cùng nguồn gốc với nó, đều là do chú thím đưa tới, còn về việc đưa nó như thế nào, Lục Mạn Mạn đoán rằng Chu Nghiêm Phong lúc đó chắc chắn sai người đi theo dõi toàn bộ chuyện đó, có lẽ lúc chú thím đến đồn cảnh sát đã cảm thấy rất sợ hãi cho nên không cẩn thận làm rớt bức tranh xuống, hoặc cũng có thể là Chu Nghiêm Phong phát hiện ra được manh mối nào đó, chú thím không giấu được nữa, nên chủ động giao ra.
Dù thế nào đi chăng nữa, đối với Lục Mạn Mạn mà nói thì đây đều chuyện tốt. Bức tranh đó rất có giá trị, cho dù sau này cô không kiếm được nhiều tiền, thì bức tranh đó cũng đủ để cho cô sống thoải mái đầy đủ. Nhưng lúc nào cô cũng chạy quá nhanh, đến nỗi Chu Nghiêm Phong không kịp nói chuyện này cho cô biết?
Lục Mạn Mạn nhớ lại ngày hôm đó, sau khi Chu Nghiêm Phong trở về, cô hỏi anh nắm rõ tình hình thế nào rồi, có phải cô được trong sạch hay không.
Biết được Chu Nghiêm Phong đã báo cảnh sát, có tư chất vì đại nghĩa diệt thân, cô đã nhanh chóng rời khỏi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận