[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 323: Chỉ Dạy. (2)

Chương 323: Chỉ Dạy. (2)Chương 323: Chỉ Dạy. (2)
Chu Nghiêm Phong mới uống được nửa ngụm nước thì bị sặc, anh quay người đi và ho sặc sụa.
Chu Nghiêm Phong trở lại văn phòng báo cáo công việc.
Lục Mạn Mạn đội mũ quân đội cho anh ở hành lang và tiễn anh ra ngoài.
Quả nhiên anh vẫn đang canh cánh ở trong lòng chuyện "ông nội" vừa nãy, vẻ mặt đang thể hiện một lời khó nói hết.
Lục Mạn Mạn đi ra ngoài kéo Chu Nghiêm Phong lại, dùng ngón tay nâng cằm anh lên rồi nói: "Vui vẻ thôi."
Sao mà vui cho nổi.
Chu Nghiêm Phong gượng cười: "Trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lục Mạn Mạn kéo không cho anh rời đi và hỏi: "Lúc trở về có thấy xe của em không?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Thấy được."
Lục Mạn Mạn ngẫm một chút thì nhớ ra lúc anh về ngoài trời cũng đã tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng chứ không thể nhìn rõ chỉ tiết của chiếc xe.
Cô muốn anh phải nhìn lại! Chu Nghiêm Phong đưa mắt nhìn sang và sửng sốt một chút, sau đó nhìn Lục Mạn Mạn, lúc này anh thực sự rất vui vẻ và nhướng mày nhẹ, trong mắt mang theo ý cười rồi nắm lấy tay cô nói: "Anh sẽ cố về sớm nhất có thể. "
Lục Mạn Mạn ừm một tiếng.
Trước khi ra ngoài, Chu Nghiêm Phong lại liếc nhìn con xe Citroen của cô rồi ngẩng cao đầu sải bước đi, nhìn bộ dạng có vẻ rất vui sướng.
Lục Mạn Mạn bật cười.
Quá đẹp, biển số xe là 823, sinh nhật anh.
"Tiểu Mạn!"
Ai đó gọi lớn.
Lục Mạn Mạn quay đầu lại thì thấy là chị Phó ở nhà bên, hai nhà gần nhau nên thường qua lại nhiều, huống chi chị Phó lại là khách thường xuyên đến quán làm đẹp của cô.
Mối quan hệ giữa họ không cần cố thì cũng rất tốt đẹp.
Lục Mạn Mạn lập tức chào hỏi lại.
Chị Phó đang xách túi da chuẩn bị đi làm, vừa rời đi đã nhìn thấy Lục Mạn Mạn tiễn Chu Nghiêm Phong ở cổng sân nên vừa đi tới vừa cười nói: "Nghiêm Phong của em sắp quay lại báo cáo công việc à?"
Lục Mạn Mạn nói: "Vâng."
"Về khi nào thế?" "Vào sáng nay."
"Vậy đi từ khi nào?"
"Buổi tối ạ."
"Gấp vậy sao?"
Chị Phó kéo cô lại gần, thì thầm bên tai cô: "Em cố dỗ anh ấy ở lại vài đêm äi."
Cô ấy vuốt cái bụng phẳng lì của Lục Mạn Mạn rồi nói thêm: "Hai người kết hôn cũng hơn một năm rồi, anh ấy không vội thì em cũng không sốt ruột à?"
Lục Mạn Mạn thường xuyên qua lại với mấy người trong viện, cô cũng thường xuyên bị trêu chọc về việc có con nhưng cũng có cách giải quyết của riêng mình, chỉ cần đẩy hết vấn đề lên đầu Chu Nghiêm Phong thì mọi việc đều có thể giải quyết được: "Nghiêm Phong nói rằng vì cả hai đều bận rộn, nhưng cũng không thể sinh con rồi không nuôi, ít nhất cũng phải hai năm rồi mới tính đến chuyện này được."
Chị Phó lắc đầu: "Chị thấy anh ấy quá coi trọng việc lập kế hoạch ấy, sinh đứa nhỏ cũng phải tùy vào duyên số. Không cần phải thu xếp kỹ vậy... để chốc nữa chị đến gặp lão phu nhân với lão gia của nhà em để nhờ họ chỉ dạy anh ấy!"
Lục Mạn Mạn cười không nói gì.
Hai người nói với nhau thêm vài câu, chủ yếu là chị Phó hỏi Lục Mạn Mạn mấy việc: "Vài ngày nữa hội trường sẽ tổ chức một buổi liên hoan hữu nghị, em có đến không?"
Giống như các hoạt động do các thành viên trong gia đình tổ chức trong sân, chỉ cần có thời gian thì Lục Mạn Mạn sẽ tham gia, đôi khi sẽ góp một ít kinh phí, tiêu một chút tiền đều là để duy trì các mối quan hệ tốt đẹp.
Cô hỏi thời gian cụ thể rồi nói: "Đi chứ, có thời gian thì phải đi thôi."
Chị Phó nói: "Xem ra lần này sẽ cầu 6 thước(*)."
(*)Cầu hỉ thước; cầu 6 thước (chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách)
Sau đó chị Phó lại hỏi Lục Mạn Mạn: "Chị gái của em không có ý định tái hôn à?”
Lục Mạn Mạn cũng đã suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, tìm một người mình hiểu rõ ở trong viện, cũng đồng thời là một sĩ quan có triển vọng thì sẽ là lựa chọn tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận