[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 459: Xua Tan Nghi Ngờ (2)

Chương 459: Xua Tan Nghi Ngờ (2)Chương 459: Xua Tan Nghi Ngờ (2)
Anh đoán không sai, đúng thật là Bùi Cẩm có nói như thế, nhưng trọng điểm trong lời của cô là muốn nói Bùi Cầm phân tích về tiền đồ của anh như thế nào, nhưng sự chú ý của anh lại hoàn toàn trái với cô.
Chuyện này nếu là ở trên người người khác, Lục Mạn Mạn lập tức nói đây là não yêu đương, còn ở trên người của Chu Nghiêm Phong, sau khi Lục Mạn Mạn đấm anh một cái, thay đổi lập trường, đứng ở góc độ của anh cân nhắc một chút thì sẽ biết, đây là vì anh đối với cô vẫn còn không yên lòng, ở giai đoạn này, trước khi các vấn đề trong mối quan hệ được giải quyết, đối mặt với mấy cái khác đều không còn chút chú ý nào.
Lục Mạn Mạn thầm nghĩ mình vẫn còn vội, cho rằng thuyết phục thì có thể hoà hảo, không nghĩ đến gương vỡ thì cho dù ghép lại vẫn sẽ có vết nứt.
Suy cho cùng, cũng vì cô không mang lại đủ cảm giác an toàn cho anh.
Lục Mạn Mạn vươn hai tay ôm cổ anh, đôi môi nhỏ vừa bị anh hôn đến đỏ hồng lại hôn cằm anh, hôn môi anh, nhẹ nhàng kiên nhẫn nói: "Anh yêu à, có phải anh và Bùi Cẩm có hiểu lầm gì không, tuy là Bùi Cẩm giống em, đều làm việc có chút tùy tâm sở dục, nhưng ở phương diện thẳng thắn trong cảm tình, cô ấy mạnh hơn em nhiều, khi Tri Phương nhắc đến chuyện này, cô ấy còn làm rõ vấn đề trước cả em, khiến em cảm thấy có chút giống... Nói thế nào nhỉ, chính là em đã đột phá phạm vi nhận thức của bọn họ, cô ấy nói với em, lúc trước anh khẳng định là thấy em không quay đầu lại, nên nhất định cho rằng em đã buông tay, không yêu anh nữa, cho nên..."
Lời còn chưa dứt, Chu Nghiêm Phong đã dán môi mình lên môi cô.
Hiển nhiên, nghi ngờ trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa.
Lục Mạn Mạn thật sự rất yêu khuôn mặt tuấn dật này của anh, yêu ánh mắt của anh lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy hôn môi thật tốt, thật sự hôn môi rất tốt, chỉ là cần đường viền môi mê người kia là nhớ đến anh, hai bờ môi không mỏng cũng không dày, tươi mát ấm áp lại mang theo chút lạnh lẽo, hormone nam tính tràn đầy trong hơi thở.
Còn nữa, nước bọt của anh cũng thật ngọt ngào.
Lục Mạn Mạn vui vẻ hôn môi anh, sau khi thân mật, ánh mắt lưu luyến như khao khát, lại ôm lấy mặt anh, trấn an: "Nếu anh cảm thấy trong lòng vẫn còn chưa yên tâm, thì xem biểu hiện về sau của em sẽ biết."
Chu Nghiêm Phong gần như bị ánh mắt yêu say đắm mê luyến này của cô làm cho tan chảy, trái tim hoàn toàn đặt ở trên người cô, một câu của cô có thể đưa anh xuống địa ngục, một câu của cô cũng có thể đưa anh đến thiên đường, hiện tại anh đang ở trên thiên đường. Anh nắm tay cô, nói: "Có thể chứ?"
Lục Mạn Mạn bật cười: "Đương nhiên là có thể, sao lại không thể?"
Lục Mạn Mạn tỏ vẻ không thành vấn đề.
Chu Nghiêm Phong lập tức vuốt ve ngón tay trống không của cô, nói: "Chu phu nhân, nhẫn cưới em đâu rồi."
Lục Mạn Mạn sờ mặt anh, nói: "Nhẫn anh đưa em, và trang sức, em đều để vào trong hộp bách bảo hôm nay lúc trước khi đi đã gọi cho thư ký đem nó từ Hồng Kông sang đây."
Cô nói: "Chờ đến lúc gửi lại đây em sẽ đeo lên ngay lập tức!"
Chu Nghiêm Phong còn cho rằng cô đã ném vào trong biển rồi.
Đúng thật lúc trước Lục Mạn Mạn cũng đã có ý nghĩ này, nhưng cũng không dám biểu hiện một chút ra bên ngoài, mà là dở khóc dở cười, nói: "Em không thể làm như thế, chỉ là khoá lại, hiện tại chúng nó hoàn toàn không hao tổn gì."
Cô thật sự sợ anh, không phải vì những suy nghĩ hoang đường của anh, mà mỗi một suy nghĩ của anh đều có thể đánh trúng chân tướng một cách chính xác.
Người như anh rất khó hồ đồ, nhưng quá thanh tỉnh cũng có nghĩa là anh đã chịu đủ biết bao nhiêu tra tấn. Lục Mạn Mạn lại cảm thấy đau lòng, ôm anh hôn lần nữa, đồng thời hứa với anh lúc đưa lên nhẫn cưới sẽ cho anh xem đầu tiên, nhìn thấy trên mặt anh đã nở nụ cười, lúc này mới buông anh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận