[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 477: Tương Thân Tương Ái GD |

Chương 477: Tương Thân Tương Ái GD |Chương 477: Tương Thân Tương Ái GD |
Cậu không có cách nào đoán được rốt cuộc ở giữa có khúc mắc gì. Cậu đè nén cảm xúc thăng trầm, giả vờ như không biết gì, âm thanh chậm lại, cố gắng dùng giọng nói bình thản để báo cáo tình hình học tập gần đây của mình, cuối cùng chúc cô sống vui vẻ, chúc cô sức khỏe tốt.
Chu Chi Chi kéo áo đồng phục học sinh của cậu nhỏ giọng gọi anh trai.
Lúc này Chu Bỉnh mới nhớ tới em gái đáng thương của mình. Lúc bà nội nói để cho cô bé nói thêm hai câu với thím, cậu vội vàng khom lưng đặt điện thoại vào bên tai em gái.
"Thím..."
Tiếng thím của Chu Chi Chi vừa ra khỏi miệng, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được meu máo, lập tức nức nở.
Cô bé muốn tìm thím, muốn cùng thím trải qua kỳ nghỉ phép.
Nhưng ông nội nói không được.
Chu Chi Chi ở bên cạnh còn nghe được chú nói năm mới cũng sẽ không đến đây.
Điều này có nghĩa là tâm nguyện muốn nhìn thấy thím của cô bé lại một lần nữa bị hoãn vô thời hạn. Chu Chi Chi càng nghĩ càng buồn, khóc đến nac lên.
Ông bà Chu và Chu Bỉnh đều vây quanh vừa dỗ vừa khuyên, Chu Thụy Phong và Mai Băng Hạ cũng từ trong phòng đi ra an ủi con gái.
Cuối cùng vẫn là Mai Băng Hạ và bà Chu bế Chi Chi đi, Chu Thụy Phong nói mấy câu với Lục Mạn Mạn rồi cúp điện thoại trước.
Lục Mạn Mạn buông điện thoại quay đầu hỏi Chu Nghiêm Phong, vì sao lại nói với ông Chu năm nay không về, thật sự không có ý định đoàn tụ đón năm mới cùng gia đình sao, cũng không gọi Chi Chi tới ở một thời gian được sao?
Chi Chi 4 tuổi bố mẹ không có ở bên cạnh nên rất dính lấy người thím này.
Sau đó ba trở về không được mấy ngày thì lại đi, cô bé nhớ ba nhớ mẹ. Mỗi ngày cứ đến nửa đêm lại thức dậy, ngồi trên giường khóc nước mắt lưng tròng.
Khoảng thời gian đó mỗi đêm Lục Mạn Mạn đều ôm cô bé ngủ, trên người cô bé nhỏ này cũng dốc hết không ít tình cảm.
Vừa rồi vừa nghe thấy tiếng khóc của cô bé kia lập tức không chịu nổi.
Chu Nghiêm Phong cũng rất bất lực. Ba mẹ anh không biết tình hình bên anh, trong khu nhà ở nhiều người miệng, chỉ cần bọn họ tới đây thì không giấu được chuyện gì. Anh không muốn làm cho người nhà phải lo lắng thêm. Về chuyện vì sao không dứt khoát dẫn Lục Mạn Mạn đến nhà anh cả ăn tết, cũng là lo lắng bên này Lục Mạn Mạn đấu giá đất hoang thành công, sau đó lại phải vội vàng bắt đầu lên kế hoạch bắt đầu khởi công, cô có thể đón năm mới cùng anh đã là tốt rồi, nào có thời gian chạy về nữa.
Lục Mạn Mạn im lặng không nói, ôm eo anh vùi mặt vào trong ngực anh.
"Vậy bây giờ phải làm sao, em rất muốn ba mẹ tới đây, ở bên chúng ta một thời gian. Ba mẹ đã lớn tuổi, thời gian ở với chúng ta qua một ngày là ít đi một ngày. Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể vẫn mãi giấu diếm như vậy, vẫn không thể gọi bọn họ tới đây được sao?”
Chu Nghiêm Phong sờ sờ lưng cô nói: "Để anh nghĩ cách, chắc chắn sẽ có cách."
Thật ra Chu Nghiêm Phong muốn đợi đến khi nào cô xác định muốn có con với anh, ngày mang thai đứa nhỏ, chỉ cần ngày đó đến, trong nhà nhất định là rất vui mừng. Không quan tâm trước kia bọn họ tách ra như thế nào, niềm vui khi đứa nhỏ đến sẽ làm phai nhạt hết những chuyện không vui kia, lúc trước giấu diếm cũng không phải là chuyện to tát gì.
Lời này đương nhiên anh không tiết lộ với Lục Mạn Mạn, không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô.
Hôm nay Lục Mạn Mạn đấu giá mảnh đất hoang kia, còn phải qua đó sớm một chút.
Chu Nghiêm Phong nhanh chóng nhắc nhở cô thời gian không còn sớm nữa cũng cùng cô đi ra ngoài trước.
Hai người một trước một sau đi xuống từ trên cầu thang, bà Vương nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra giả vờ rót nước, nhìn thấy hai người thì nhiệt tình chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận