[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 187: Khóc Lóc Thảm Thiết (1)

Chương 187: Khóc Lóc Thảm Thiết (1)Chương 187: Khóc Lóc Thảm Thiết (1)
Lục Mạn Mạn vừa dứt lời, Chu Nghiêm Phong bèn nghiêm mặt nói: "Nếu mọi người gặp nguy hiểm trước tiên tìm công an là cách làm chính xác nhất, nhưng đối với một quân nhân như anh gặp chuyện là lùi bước thì sao có thể xứng đáng đứng đây mặc bộ quân phục này."
Lục Mạn Mạn giơ tay lên chào: "Đồng chí Chu Nghiêm Phong kính yêu, anh là người đáng kính nhất, tôi xin kính chào anh."
Anh lo chuyện đại nghĩa, cô lại tin vào bản ngã, cho nên cô tự nhiên ngưỡng mộ anh từ tận đáy lòng, ngoại trừ kính chào anh thì không còn lời nào khác.
Sau đó cúi đầu tiếp tục bôi ¡ - ốt cho anh.
Chu Nghiêm Phong cúi người xuống hai mắt sáng quắc nhìn cô, anh ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Vậy phiền em có thể suy nghĩ một chút lời nói của vị đồng chí quân nhân kính yêu này ngày đó hay không, Mạn Mạn, anh đối với em là nghiêm túc, lúc trước chúng ta không thể có một khởi đầu đẹp, đối với anh em có quá nhiều..."
Lục Mạn Mạn biết Lý Nguyệt là nữ, anh muốn bắt cô ta là chuyện quá dễ, không đến mức phải làm rách miệng vết thương của mình, kéo căng vết thương máu chảy thành dòng, ít nhiều gì cũng là cố ý tạo khổ nhục kế.
Cô vươn hai ngón tay đặt lên ngực anh, nở nụ cười rồi đẩy người anh ra: "Một thước lại một thước, anh đừng có được voi đòi tiên."
Chu Nghiêm Phong không thấy đau lòng gì, anh biết chắc cô không dễ dàng theo đuổi như vậy, ngược lại anh rất bình tĩnh, thấy máu ngừng chảy, anh gạt tay sang một bên nói: "Em đi làm việc đi, anh ở đây chờ em."
Lục Mạn Mạn chưa từng cầm máu băng bó cho ai: "Như này được không? không giờ mình đi bệnh viện xem sao?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Chờ em làm xong rồi hãng nói."
Lục Mạn Mạn sẽ không để ý đến lời anh nói, sau khi hai người xuống lầu một lúc, Thái Châu đã quay lại nói cho cô biết Lý Nguyệt bị đưa tới đồn công an đã sợ tới mức khai ra toàn bộ, lúc trước vòng tay với tranh vẽ đều rơi vào tay Lục Mạn Mạn, cả nhà bọn họ tức giận lại không dám bới móc đối đầu với cô. Đúng lúc cửa hàng thẩm mỹ của Lục Mạn Mạn khai trương, hai vợ chồng Lý Nguyệt đã muốn trộm doanh thu hằng ngày làm tiền bồi thường, thứ nhất để trút giận, thứ hai để cải thiện chất lượng cuộc sống, hai vợ chồng vốn định trong ứng ngoài hợp. Kết quả Lục Mạn Mạn quản lý nghiêm khắc, không tìm được cơ hội xuống tay, Lý Nguyệt lúc này mới bí quá hoá liêu, muốn bỏ thuốc vào mỹ phẩm dưỡng da, chỉ cần khách hàng gặp chuyện không may, tiểu Dương lâu bên này rối loạn, bọn họ có thể mò lên lầu tìm cơ hội.
Hai mắt Lục Mạn Mạn lóe lên: "Cô ta bỏ thuốc gì?"
"Thuốc chuột."
Lục Mạn Mạn: "..."
Lục Mạn Mạn nhìn bộ dạng lúc Lý Nguyệt bị dọa sợ, còn tưởng là thứ gì bôi lên mặt trong khoảng thời gian ngắn sẽ nát mặt, nào ngờ lại là thuốc chuột, dù thế nào đi chăng nữa phải tiếp xúc lâu với thuốc chuột mới bị trúng độc, bôi một lần rồi nhanh chóng nhân cơ hội không có ai rửa sạch mặt là không có vấn đề gì lớn, còn sợ tới mức chạy trốn luôn lúc đấy. Không có chút can đảm nào còn đi ra hại người.
Cô lại nói: "Chồng cô ấy đâu?
Thái Châu: "Đồn công an đang đi truy bắt anh ta rồi."
Lục Mạn Mạn gật đầu bật cười, chỉ sợ cậu mợ rẻ mạt của cô ta lại phải khóc lóc thảm thiết rồi.
Cô dặn dò người kiểm tra lại viện thẩm mỹ xem có chỗ nào còn bỏ sót hay không, Lục Mạn Mạn lên tầng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mặt cô là hình ảnh Chu Nghiêm Phong đứng ở đầu giường, cúi đầu, trong tay đang vuốt ve chiếc lược cô hay dùng ở đây, trên ngón tay còn quấn quanh một sợi tóc dài của cô.
Thấy Lục Mạn Mạn, anh như bị bắt quả tang mặt có chút đỏ, anh bỏ cây lược lại đang định nói cái gì đó, Lục Mạn Mạn nhíu mày, nói: "Anh lấy tóc em làm gì, định kiểm tra gen à?"
Chu Nghiêm Phong chưa từng nghe kiểm tra gen, anh mới nghĩ đã biết cô nói không phải lời gì hay, lập tức phủ nhận: "Không có gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận