[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 237: Yêu Ai (2)

Chương 237: Yêu Ai (2)Chương 237: Yêu Ai (2)
Sau đó anh hỏi Lục Mạn Mạn: "Em ngồi bên cửa sổ như vậy có lạnh không?"
Lục Mạn Mạn vừa lắc đầu đã bị anh ôm vào lòng, anh kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Lục Mạn Mạn nhíu mày.
Có nói gì đi chăng nữa đây cũng là trên xe lửa, cho dù không có người thì đây cũng là nơi công cộng, hơn nữa thân phận của anh cần nghiêm túc như vậy, sao anh lại dám hành xử như vậy chứ.
Chu Nghiêm Phong thản nhiên nói: "Buổi tối không có ai."
Lục Mạn Mạn chớp chớp đôi lông mi dài, đưa tay sỜ sờ ngực anh, cô rất muốn hỏi xem có phải yêu một người thì thước đo trong lòng sẽ từng chút từng chút nhỏ lại hay không.
Dường như Chu Nghiêm Phong không nhận ra tâm trạng của cô, có thể vì anh sợ cô lạnh nên cúi đầu cầm tay cô, bỏ vào trong áo khoác.
Anh ngước lên nhìn thấy cô hơi ngẩn người, anh tiến lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái, lại đội lại mũ cho cô, sau đó ôm chặt người vào lòng.
"Em buồn ngủ thì ngủ trước đi, nửa đêm có đói bụng thì gọi cho anh, anh ra ngoài lấy đồ ăn cho em."
Lục Mạn Mạn không ngủ được, lại nói đến chuyện cô lần đầu tiên đi tàu hỏa, đoàn tàu phát ra rất nhiều tiếng ồn, toa xe lắc lư, từ lúc bắt đầu tăng tốc còn có thể cảm giác được tốc độ, về sau trên cơ bản chỉ cảm giác càng ngày càng chậm lại, bên ngoài tối đen như mực dường như không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến loại cảm giác chậm rãi lái xe đi xa vào vùng hoang vu tối tăm.
Nhưng nó rất mới lạ.
Lồng ngực ấm áp của bạn anh rất dễ chịu.
Lục Mạn Mạn cười tít mắt tựa vào mặt anh, làm nũng nói: "Em không ngủ, em muốn anh nói chuyện với em cơ.”
Chu Nghiêm Phong bật cười.
Đúng là bá đạo, không phải cô muốn nói chuyện với anh, là cô muốn anh nói chuyện với cô.
Anh hôn lên môi cô, rồi nói: "Được, anh nói chuyện với em."
Cả đêm, hai người câu được câu chăng, ngồi nói chuyện với nhau, Chu Nghiêm Phong không phải là học sinh tài năng thích đọc sách theo nghĩa truyền thống, người ngoài thấy anh nghiêm túc lạnh lùng ít khi nói cười, thực ra anh là người hiểu biết rộng rãi và có nhiều sở thích, chẳng qua kho báu này rất ít khi tiết lộ với người ngoài, cũng không có ai có cơ hội mở ra.
Lúc anh muốn hài hước cũng rất hài hước, nói vài ba câu đã chọc cho Lục Mạn Mạn liên tục bật cười.
Nói đến việc mượn xác hoàn hồn được ghi lại trong Sơn Hải Kinh, Lục Mạn Mạn rất hoài nghi anh có phải là một người theo chủ nghĩa vô thần kiên định hay không.
Anh sờ sờ cằm cô rồi nói: "Người vô thần kiên định là nói không nên tìm kiếm niềm tin và giá trị của mình trong tôn giáo, kiên trì khoa học, kiên trì chân lý, cho đến nay dự đoán khoa học kết thúc là quá sớm, khoa học không thể giải thích điều gì đó không có nghĩa là nhất định không phải khoa học."
Lục Mạn Mạn rất thích cách nói này của anh, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: "Sinh nhật của anh là ngày nào thế, sao em chưa từng nghe anh nhắc đến vậy."
Chu Nghiêm Phong không có thói quen tổ chức sinh nhật, trong nhà cũng không có thói quen này, nhưng anh vui vẻ nói cho cô biết: "Ngày 23 tháng 8
Lục Mạn Mạn đưa tay chạm vào mũi anh: "Anh là Xử Nữ cầu kỳ kén chọn."
Chu Nghiêm Phong: "..."
Lục Mạn Mạn đưa cho anh một cuốn sổ tử vi khoa học phổ thông, Chu Nghiêm Phong: "Ồ, cho nên em là Bảo Bình."
Anh hỏi cô: "Điều gì sẽ xảy ra khi một trinh nữ yêu một chai nước."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, không nói cho anh biết.
Chu Nghiêm Phong cũng không để ý, chuyển sang đề tài văn học nói, anh hỏi cô có đặc biệt thích nhân vật văn học nào không?
Lục Mạn Mạn: "Scarlett."
Chu Nghiêm Phong nhướng mày, không có gì ngạc nhiên.
Lục Mạn Mạn hỏi anh có thích gì không, Chu Nghiêm Phong nói anh thích xem "Thép đã tôi thế đấy".
Bạn cần đăng nhập để bình luận