[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 400: Cho Một Ít Thời Gian (1)

Chương 400: Cho Một Ít Thời Gian (1)Chương 400: Cho Một Ít Thời Gian (1)
Không ai trong số họ muốn hy sinh mình để giúp đỡ đối phương.
Anh không muối tranh cãi nữa, lấy tay che mắt: "Nói cho tôi biết giải pháp thứ hai của em đi."
Chưa đến nước đường cùng, Lục Mạn Mạn không muốn nói.
Biểu cảm của Chu Nghiêm Phong quả nhiên trở nên rất khó coi.
"Nuôi anh?"
"Không phải chồng em đánh giá thấp em, chút đồ của em... anh thật sự chướng mắt."
"Càng không nói đến anh phải vô dụng bao nhiêu mới bị đưa vào tình thể để một người đàn bà nuôi?”
Lục Mạn Mạn lại chẳng còn gì để nói.
Cô nhìn anh chằm chằm, nói: "Anh nói đi, nên làm gì bây giờ?"
Chu Nghiêm Phong cũng nhìn cô chăm chú, thấy được sự quyết tâm của cô. Hôm nay không tìm ra giải pháp, nếu anh sử chiêu bắt ép thì trừ phi đánh gãy chân cô.
Nên làm gì bây giờ?
Chu Nghiêm Phong chưa bao giờ thấy khó lựa chọn như vậy, lý trí khuyên anh buông tay thành toàn cho nhau, ve mặt tình cảm lại không nỡ rời xa cô, khó mà buông bỏi
Anh nói: "Em bảo tôi phải làm sao bây giờ?"
Lục Mạn Mạn nhìn anh nói: "Bây giờ em trả lại câu đó cho anh, anh phải lựa chọn."
Chu Nghiêm Phong thấy trong mắt cô đầy vẻ tỉnh táo và ngoan cường, trái tìm vừa đau vừa chát, tại sao lại để cho anh gặp phải một người phụ nữ tâm như bàn thạch, lòng dạ sắt đá như vậy?
Lúc đầu, anh loay hoay trong vòng xoáy lựa chọn của lý trí và tình cảm, bản thân anh còn ước được tự xé mình ra làm đôi, anh cầm lòng không đậu, không thể tự thoát ra được, cô nói buông là buông, nói dứt là dứt.
Sáng suốt đến bất thường.
Bây giờ chẳng qua chỉ là thêm một vòng bàn bạc với anh, nhưng cô cũng đã nghĩ kỹ từ sớm, thương lượng của cô là để anh lựa chọn, nếu không chọn được, cô lập tức dứt áo ra đi.
Có đau không, có buồn không? Hãy để thời gian, thời gian có thể chữa lành mọi thứ, nhất định không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Cô có tiền đồ hơn anh nhiều, kiên định hơn anh nhiều.
Chu Nghiêm Phong tưởng tượng nếu như ở trong thời chiến, cô chắc chắn là nữ quân nhân kiên định nhất, chỉ cần lý tưởng và niềm tin trong lòng không bị phá vỡ, kẻ địch cưỡng ép cám dỗ đến đâu cũng không thể khiến cô khuất phục.
Nếu bị ép vào đường cùng, cô sẽ liều mạng với anh.
Anh rất không muốn cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương với cô.
"Mạn Mạn."
Anh vòng tay ôm lấy eo thon của cô, bất đắc dĩ lùi lại một bước: "Xin lỗi anh không thể tỉnh táo nổi, em cho anh một ít thời gian để anh bình tĩnh lại, chúng ta đều phải bình tĩnh suy nghĩ từ đầu tới cuối, thận trọng đưa ra một quyết định."
Mắt Lục Mạn Mạn lóe lên.
Anh cúi đầu vùi vào hõm cổ ấm áp của cô, không còn gì đau lòng hơn: "Anh không muốn xa em, chuyện này quá khó khăn, để anh suy nghĩ lại."
Lục Mạn Mạn cũng đau lòng.
Nhưng anh có quá nhiều thủ đoạn, cô không dám chắc rốt cuộc anh sẽ làm ra chuyện gì, không cẩn thận có thể sẽ chịu một kích trí mạng.
Cô chỉ hỏi anh: "Vậy còn muốn quay về không?"
Chu Nghiêm Phong lắc đầu: "Không, chúng ta dạo quanh Dương Thành một vòng đi, một năm nay anh không ở bên em nhiều, anh muốn ở bên em, còn muốn tổ chức sinh nhật cho em."
Lục Mạn Mạn: "..."
Lục Mạn Mạn nhất thời không đi được, đành chờ đợi một kết quả. Cuộc hôn nhân này không phải cô nói bỏ là bỏ được, chồng cô không muốn bỏ thì cũng không ai làm gì được.
Nhưng anh không rời đi thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh thật sự từ bỏ lý tưởng của mình, bằng lòng làm một người tâm thường.
Trong mắt mọi người, anh không phải hạng tâm thường, anh có lý tưởng cao cả và khát vọng cao đẹp, tất cả những nỗ lực anh bỏ ra không phải để đến hôm nay thì từ bỏ.
Lục Mạn Mạn hiểu được anh, gạt sự ích kỷ của cô sang một bên, trong lòng cô kỳ thật cũng không muốn anh buông tay, nếu buông tay thì chẳng khác nào bỏ ra mấy chục năm tâm huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận