[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 395: Vẻ Mặt Và Giọng Điệu Lạnh Nhạt Như Thường (1)

Chương 395: Vẻ Mặt Và Giọng Điệu Lạnh Nhạt Như Thường (1)Chương 395: Vẻ Mặt Và Giọng Điệu Lạnh Nhạt Như Thường (1)
Cho dù cô không tin bất cứ cái gì thì cũng tin rằng chồng mình sẽ không làm tổn thương mình.
Đã nói sẽ có thương lượng trao đổi quan điểm thì là sẽ có thương lượng trao đổi quan điểm, còn nếu thương lượng không thành rồi kết quả cuối cùng sẽ ra sao thì chỉ có thể nói cô sẽ tranh thủ dốc hết sức mình mà cố gắng.
Sáng sớm ngày mùng sáu cô ngồi lên chuyến tàu đầu tiên trong ngày để trở về.
Buổi sáng nhiệt độ ẩm ướt, không khí mát mẻ trong lành, trong đoàn người nhộn nhịp đông đúc ngoài bến tàu, Chu Nghiêm Phong mặc một chiếc áo gió màu đen mỏng, chân đạp lên đôi giày da, dáng đứng thẳng tắp.
Lục Mạn Mạn đi ra chỉ cần liec mắt một cái là đã nhìn thấy anh, ánh mắt cô bèn khóa chặt về phía anh, anh cũng bước nhanh về phía cô, cô gọi một tiếng "ông xã", gấp gáp chạy thêm mấy bước nữa rồi tiến lên nhào vào lòng anh.
Chu Nghiêm Phong ôm chặt lấy cô.
Anh tưởng rằng mình đã không đợi được cô. Với người theo chủ nghĩa vị kỷ cũng như đầy đầu toàn là những chủ ý tính toán như cô, cân nhắc giữa lợi và hại thì đương nhiên sẽ không giao ra quyên kiểm soát rồi để cho bản thân cô rơi vào tình cảnh không có chút phần thắng nào.
Đây là sự tín nhiệm cô dành cho anh, cũng là niềm hy vọng có thể thuyết phục được anh đang tồn tại trong trái tim cô.
Nhưng anh chắc chắn sẽ nghiền nát niềm hy vọng đó của cô từng chút từng chút một.
Anh cúi xuống vùi đầu vào trong tóc cô, bàn tay vẫn ôm cô, hồi lâu cũng không chịu buông tay.
Cuối cùng vẫn là Lục Mạn Mạn sờ sờ lưng anh một chút, nhỏ giọng nói với anh rằng nơi này vẫn còn rất nhiều người đó.
Lúc này anh mới hơi buông cô ra.
Bỏ qua những thứ khác, Lục Mạn Mạn nhìn thấy anh thì trong lòng chan chứa niềm vui sướng, ngẩng đầu lại thấy vành mắt anh hơi có chút ửng đỏ, cô đã ngồi chuyến tàu sớm nhất trong ngày để trở về, nhưng trên người anh vẫn mang theo hơi thở lạnh như băng, không biết đã đứng chờ cô bao lâu rồi.
Trong lòng cô như xoắn lại đau đớn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hỏi anh đã ăn sáng hay chưa.
Chu Nghiêm Phong chỉ nói là chưa kịp ăn.
Không chờ được người mà mình muốn chờ, vậy thì làm sao có thể nuốt trôi cơm cơ chứ?
Đương nhiên anh không nói với cô lời này, chỉ kéo lấy tay cô muốn đi.
Lục Mạn Mạn cũng thân mật khoác lấy cánh tay anh, chuẩn bị cùng anh rời khỏi bến tàu.
"Nhị tiểu thư, hành lý."
A Hiển đi tới, kịp thời nhắc nhở.
Hoàng Bảo Câu hai tay đút túi nhàn rỗi đứng cách đó không xa, trên mặt mang theo một tia ý cười nhìn hai người bọn họ.
Lục lão tiên sinh chung quy vẫn không yên lòng để một mình Lục Mạn Mạn trở về, ông ấy quá rõ rằng với địa vị kia của chồng cô, nếu anh ta muốn làm gì thì cũng cực kỳ dễ dàng, có lẽ chỉ cần một câu nói của anh thôi là có thể chặn kín toàn bộ đường lui của cô.
Hoàng Bảo Câu đứng ra bảo đảm sẽ đưa Lục Mạn Mạn trở về.
Đương nhiên cái chuyện bảo lãnh này của cậu ta là quá mức thừa thãi, nhưng Lục Mạn Mạn không thỏa hiệp, Lục lão tiên sinh chỉ có thể tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống, Hoàng Bảo Câu rất nhanh lẹ ngầm hiểu rằng mình phải làm cái bậc thang này.
Thế nhưng Lục lão tiên sinh cũng đã nói rồi, nếu Lục Mạn Mạn không về được thì cậu ta cũng không cần phải trở về nữa mà cứ một mình ở trong đất dốc sức bắt đầu lại từ đầu đi.
Lúc ở trên tàu, Hoàng Bảo Câu đã đùa giỡn thỉnh cầu Lục Mạn Mạn phải giữ lý trí, cũng coi như là vì nghĩ cho tương lai của cậu ta mà cân nhắc một chút xíu. Dĩ nhiên là Lục Mạn Mạn không nhận ý tốt đó của cậu ta, nói với cậu ta rằng cho dù rượu mà cô tự tay Ủ ra có chua thì cô cũng sẽ tự mình uống, cô không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận