[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 149: Khi Nào Ly Hôn? (2)

Chương 149: Khi Nào Ly Hôn? (2)Chương 149: Khi Nào Ly Hôn? (2)
Nhìn bộ trang phục của em gái người ta, em rể còn là thủ trưởng quân đội, người ta đi theo em gái em rể sau này nhất định sẽ không sao. Nhất định phải ở trong ổ chó mỗi ngày hầu hạ bà ta và đứa con trai bỏ đi chỉ biết uống rượu đánh bạc ức hiếp người nhà của bà ta sao?
Mọi người cười cười rồi bỏ đi, không ai muốn để ý tới mụ già kia.
Cuộc sống này còn rất dài, con dâu bị đánh chạy mất, sau này bà ta còn phải chịu khổ.
Chiếc xe của Lục Mạn Mạn đi đến bên ngoài ngôi nhà tây.
Chu Nghiêm Phong đã tìm một bảo mẫu nấu cơm quét dọn nhà cửa cho bên này từ sớm. Bảo mẫu đã đứng chờ ở cửa, cùng Lục Mạn Mạn đỡ Lục Mạn Hương từ trên xe xuống.
Trước khi Lục Mạn Mạn đi vào cửa, Chu Nghiêm Phong hỏi cô: "Có muốn chờ em không?"
Còn chờ gì nữa.
Chờ cô về nhà ăn cơm sao?
Lục Mạn Mạn không hiểu quay đầu lại nhìn anh một cái nói: "Không cần."
Sau đó cô đi theo đỡ Lục Mạn Hương vào trong sân.
Tiểu Từ không hiểu sao cảm thấy thủ trưởng bị vứt bỏ, nhìn thủ trưởng đứng tại chỗ nửa ngày mới trở lại xe, trên mặt hiếm khi xuất hiện chút bất lực.
Ai có thể nghĩ rằng là thủ trưởng trong công việc bất cứ điều gì cũng có thể quyết định, trên khuôn mặt .. lại cũng sẽ xuất hiện loại biểu cảm này.
Cho nên nói cho dù đồng chí nam có tài giỏi như thế nào, đắc tội ai cũng không thể đắc tội với người yêu của mình được!
Tiểu Từ nhanh chóng ghi chép lại chân lý đã trải qua kiểm tra trên người thủ trưởng vào trong đầu, đợi đến khi sau này cưới vợ sẽ dùng!
Hơn mười năm Lục Mạn Hương mới đi vào căn nhà tây này một lần nữa, vừa mới bước vào sân vườn trong nhà tâm trạng lập tức kích động nước mắt trào ra.
Lục Mạn Mạn hiểu được tâm trạng của cô ấy khi trở về chốn cũ cảnh còn người mất. Cô bảo dì bảo mẫu đi nấu cơm còn mình thì cùng cô ấy đi dạo trong sân vườn, rồi đi khắp các phòng.
Lần này Lục Mạn Mạn đi tìm chị gái vốn là để làm rõ quyền tài sản của căn nhà tây này với chị gái, lúc này cũng không sốt ruột. Bây giờ cô ấy ly hôn độc thân, không có dìu già dắt trẻ phiền phức, chuyện quyền tài sản cho dù trì hoãn về sau cũng không sợ.
Cô đi cùng với người chị gái do vận mệnh sắp đặt, cùng cô ấy ngồi bên bàn xi măng trong sân ăn cơm trưa, sau đó trải một miếng vải bông uống cà phê, tiêu hao cả buổi chiều.
Đến tối cô mới về nhà.
Mấy ngày nay cô không có ở đây, Chu Binh và Chu Chỉ Chi ăn cơm cũng không ngon, dì Điền cũng không có tỉnh thần làm việc, mỗi ngày đều chờ đợi cô trở về.
Lần này trở về, Chu Chi Chi nhào vào trong lòng cô hôn vài cái, dì Điền vây quanh cô lải nhải nói chuyện mới mẻ trong khu nhà ở mấy ngày nay. Ngay cả Chu Bỉnh luôn luôn ít nói cũng không ngừng quan tâm hỏi cô mấy ngày nay ăn có ngon không, ngủ có tốt không.
Mấy ngày nay thật ra Lục Mạn Mạn đã rất mệt. Mỗi ngày sau khi chờ chị gái ngủ thì trở lại nhà khách nghỉ ngơi, ban ngày tiêu hao tỉnh thần sức lực, tuy rằng buổi tối ngủ có nệm mềm mại nhưng thế nào cũng không thoải mái bằng nệm cao su. Cô ngủ suốt bốn đêm vẫn không tránh được vai mỏi lưng đau lưng.
Di Điền và Chu Bỉnh nhìn ra, bế Chu Chi Chi đi, bảo cô nhanh chóng trở lại lầu tắm nước nóng trước.
Muộn một chút Chu Nghiêm Phong cũng trở về.
Chu Chỉ Chi nhào tới ôm lấy chân anh vui mừng phấn chấn nói: "Chú, thím đã về rồi. Thím lên tầng tắm rửa, dì Điền đã nấu cơm cho thím ăn trước rồi đi nghỉ ngơi!" Chu Nghiêm Phong vỗ võ đầu cháu gái nói: "Được."
Xoay người đi thẳng lên lầu.
Nhưng mà đến trước cửa phòng, anh lại không khỏi dừng bước, một lát sau mới giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Âm thanh quen thuộc của người phụ nữ vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận