[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 374: Xin Lỗi (3)

Chương 374: Xin Lỗi (3)Chương 374: Xin Lỗi (3)
Anh ôm lấy vai cô, đau lòng ôm cô, muốn nói cô chịu thiệt thòi, sau này cho dù cả đời anh cũng sẽ không để cô chịu chút tủi thân nào, nhưng lại chỉ nói: "Xin lỗi, Mạn Mạn."
Anh biết rõ cô không phải kiểu người thích kể ra chuyện oan ức với người khác, cô không muốn nói thì anh không nên hỏi, nhưng anh lại nhất định muốn hỏi, nhất định phải nói rõ ràng, cuối cùng xé ra lại là vết sẹo chôn sâu trong lòng cô.
Lục Mạn Mạn biết anh cũng là bởi vì yêu mình, càng yêu càng muốn biết toàn bộ về đối phương, càng muốn hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Anh đã rất kiên nhẫn, cho tới nay vẫn luôn cẩn thận mỗi khi chạm vào, chỉ là lần này không thể nhịn được.
Cô thở dài, sờ sờ mặt anh nói: "Đã qua rồi, chỉ là đôi khi em nhớ tới mẹ thì sẽ hơi khó chịu."
Chu Nghiêm Phong xoa ngực cho cô, không muốn khiến cô khó chịu.
Lục Mạn Mạn lại nín khóc lại mỉm cười. Cô cảm thấy nhìn anh là người vừa trưởng thành vừa cơ trí đã 30 tuổi nhưng có đôi khi cũng giống như đứa nhỏ, vừa rồi bôi bột mì lên mặt cô, bây giờ lại xoa ngực cho cô.
Cô kéo tay anh nói: "Được rồi, đi xuống đi, còn không biết Chi Chi thế nào rồi." Lúc hai người đi xuống, đồ ăn trên bàn cơm vừa mới bày đầy đủ, Chu Chỉ Chỉ đã giống như không có chuyện gì ngồi trên đùi ba, vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé muốn ăn cơm.
Lục Mạn Mạn thật sự là thích cô bé này, đi qua lập tức cúi người thơm cô bé một cái.
Chu Chi Chi lập tức vươn hai cánh tay nhỏ ra muốn ôm thím một cái.
Chu Thụy Phong cũng ngẩng đầu nhìn Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn: "..."
Sớm biết như vậy sẽ không tùy tiện thơm, ba ruột người ta cũng chưa ôm đủ đâu. Cô làm thím mà lại bắt cóc trẻ con, chẳng phải là rất quá đáng sao?
Cô vội vàng nói: "Chi Chỉ ngoan, để ba đút cơm cho nhé."
Chu Thụy Phong lập tức bế Chi Chỉ lên nói: "Đi đi, muốn tìm thím của con thì cứ đi đi."
Chu Chi Chi nhanh chóng ôm lấy cổ Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn đành phải bế đứa nhỏ đi, cười cười cảm thấy rất có lỗi với anh cả.
Trong mắt Chu Thụy Phong chứa ý cười nói: "Nghe ba mẹ và Nghiêm Phong đều nói, hai đứa nhỏ đều thích dính lấy em. Mấy ngày nay ở nhà, em dâu vất vả rồi." Anh ấy dừng một chút, lấy một thứ từ trong túi ra đưa tới nói: "Trở về vội vàng không có quà gì cho em dâu, cái này cho em."
Lục Mạn Mạn tò mò không biết là gì, nhận lấy nhìn, lập tức ngồi thẳng lưng, là một huy chương nho nhỏ.
Huy chương đại diện cho danh dự của anh ấy.
Những thứ này rất có ý nghĩa sưu tầm.
Có lẽ vốn là muốn cho vợ của anh ấy, nản lòng thoái chí coi như đồ chơi nhỏ đưa cho cô.
Lục Mạn Mạn làm sao có thể nhận được chứ, nhưng nhìn anh ấy đã quay mặt đi, Chu Chi Chi lấy tay nhỏ tò mò đùa nghịch huy chương nhỏ kia, cô lập tức vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé kia nói: "Đây là vinh dự của ba ba, thím giúp con cất giữ, sau này sẽ đưa cho Chi Chi của chúng ta."
Chu Chi Chi thò đầu nhìn ba mình, đối với ba cô bé lại tò mò không thôi, đôi mắt to cũng lóe lên sự ngưỡng nộ.
Chu Thụy Phong hiếm lắm mới trở về được một chuyến, tất nhiên phải dành thời gian bên cha mẹ và các con, sau khi ăn trưa xong thì đưa cả nhà đến công viên vui chơi, buổi tối lại đi xem phim.
Lục Mạn Mạn và Chu Nghiêm Phong cũng bỏ công việc lại, cùng đi với mọi người, chụp được khá nhiều ảnh, đến tối, Lục Mạn Mạn còn tài trợ cho cả nhà đến nhà hàng Hồng Tân Lâu có tuổi đời lâu năm ở thành phố Thiên Khánh ăn một bữa vịt quay. Ngày hôm sau, Chu Thụy Phong chơi cầu lông và bóng bàn cùng con trai, còn đá bóng với con trai và cả bạn bè lẫn bạn học của cậu, sau đó, anh ấy lại dẫn Chi Chi đến thư viện mua sách cho cô bé, mua một cuốn sách ảnh Cha tôi lái tàu hỏa, khi mở sách ra có cả bàn cờ tàu hỏa* ở trong, hai cha con chơi vô cùng vui vẻ.
(9 Một trò chơi board-game mô phỏng các đường ray, tuyến đường xe lửa, người chơi phải đưa tàu hoả về ga của đối thủ để giành chiến thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận