[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 184: An Toàn (2)

Chương 184: An Toàn (2)Chương 184: An Toàn (2)
Thật ra Lý Nguyệt cũng tức giận, trước đây gả vào, trong tay ba mẹ chồng cũng có chút tài sản, ngay cả chiếc vòng tay bằng vàng kia cũng là mẹ chồng để lại cho cô ta, kết quả là bọn họ giấu mang nó đi trả tiền cho con trai mình, còn mang cả một bức tranh đi!
Nếu dùng số đồ đó thì bọn họ đã sớm mua được một căn nhà nhỏ ở bên ngoài, làm sao còn phải sống ở trong cái khu nhà rách nát này chứ.
Lý Nguyệt vừa nghĩ tới căn nhà của Lục Mạn Mạn, ngày nào cũng kiếm được rất nhiều tiền, mặc những bộ quần áo khác nhau, sau đó nhìn lại bản thân mình, thấy mình phải trải qua cuộc sống như thế nào thì càng ngày càng tức giận.
Buổi tối cặp vợ chồng phải chen chúc trên một tấm ván gỗ, cũng không thể ngủ được.
Chồng của Lý Nguyệt bỗng nhiên mở mắt: "Không được, ngày mai anh phải đến đó xem có thể lẻn vào bằng cách nào, buổi tối nhân dịp không có ai thì sẽ tìm kiếm."
Lý Nguyệt bực bội: "Không thể làm như anh nói được, bây giờ ngày nào cũng phải điểm danh lúc tan làm, Thái Châu còn xếp người canh cửa rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể đi vào dễ dàng, ở trên lầu còn có cửa sắt, cho dù anh có vào được thì cũng không thể đi lên trên lầu!" Nhìn thấy chông mình còn chưa ngủ, cô ta tức giận đánh vào người anh ta một cái rồi nói: "Được rồi được rồi ngủ đi, em sẽ nghĩ biện pháp!"
Lục Mạn Mạn ở bên này lên lầu xong thì liền khóa cửa sắt, buổi tối bảo chị gái ngủ cùng mình trong một căn phòng.
Lục Mạn Hương thật sự nhát gan, sau khi khóa kỹ cửa phòng thì còn phải giật giật thử cánh cửa, xem chúng đã được khóa chặt chưa, sau đó còn kiểm tra cửa sổ rất nhiều lần.
Còn về Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn cảm thấy không có gì phải sợ.
Hồi nhỏ đã quen ở một mình, hơn nữa nguy hiểm chưa đến thì sẽ hoảng sợ, lúc nguy hiểm đến thì sẽ ổn thôi.
Thấy chị gái cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra nhìn ở cửa sổ thì cô nằm lên giường nói: "Được rồi chị, đừng xem nữa, không có vấn đề gì nữa đâu, mau đi ngủ đi."
Lục Mạn Hương mặc bộ quần áo ngủ bằng vải bông ở trên người, cổ áo có đường viền, tay áo là kiểu lá sen, phần dưới của chiếc váy rất rộng, mang phong cách cung đình, phong cách này rất phù hợp với cô ấy, cô ấy mặc vào rất giống công chúa.
Lục Mạn Mạn chọn cho cô ấy loại vải, kiểu thiết kế, còn đặc biệt làm cho cô ấy, quần áo bình thường của cô ấy cũng là do Lục Mạn Mạn phối giúp, Lục Mạn Mạn chọn cho cô ấy như thế nào thì cô ấy sẽ mặc như thế đó, lúc nào cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thấy cô nhẹ chân nhẹ tay tới, giống như sợ quấy ray kẻ xấu thì Lục Mạn Mạn vén chăn lên, đưa tay kéo người vào, không nhịn được cười: "Có gì phải sợ, em còn ở đây mà."
Sau đó kéo cô ấy vào trong ngực, ôm cô ấy ngủ.
Lục Mạn Hương luôn cảm thấy mình không giống chị khi ở trước mặt em gái, mà em gái lại rất giống chị, không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy rất an toàn, nghe theo lời của cô, cũng ôm em gái.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn cô ấy, chị gái này thật sự rất ngoan, ngoại trừ ngày nào cũng hỏi han cô ấy ân cần thì sẽ nghiêm túc học tập cô xem nên quản lý cửa hàng thẩm mỹ này như thế nào, đây đúng là một người vợ hiền, nếu cô là một người đàn ông thì nhất định sẽ cưới cô ấy.
Nhưng mà ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên bị chị gái này đánh thức.
Nét mặt cô ấy lo lắng: "Man man em nghe thử xem."
Lục Mạn Mạn lắng nghe, cô nghe thấy tiếng gió rất lớn bên ngoài, tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Cô ôm vai chị gái an ủi: "Đám người đó đều lên báo cả rồi, giờ tất cả mọi người trong thành phố này đều cảnh giác bọn chúng, đồn công an cũng tăng cường tuần tra, giờ bọn chúng muốn trốn cũng không trốn được, chúng ta thắng rồi. Trong khoảng thời gian ngắn không có phạm án, chị không có việc gì làm thì nghỉ ngơi chút đi." Lục Mạn Hương do dự lúc này mới gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận