[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 129: Cái Ôm Của Tình Yêu (1)

Chương 129: Cái Ôm Của Tình Yêu (1)Chương 129: Cái Ôm Của Tình Yêu (1)
Lục Mạn Mạn cười như không cười liếc nhìn sắc mặt trên khuôn mặt của người đàn ông kia,"Các cô ấy đoán mò trêu đùa chút thôi."
Chu Nghiêm Phong ừ một tiếng.
Lục Mạn Mạn quá khứ thay hắn đem cởi ra quân phục áo khoác treo lên, trước đó Chu Nghiêm Phong trong bóng tối không ủng hộ cô trong nhà làm kinh doanh, ngày đó nghe cô muốn đem kinh doanh nơi chốn chuyển dời đến dương phòng, chủ động liền đem chạy chứng công việc ôm đồm xuống dưới.
Lục Mạn Mạn đi qua thay anh cởi áo khoác quân phục để treo lên, trước đó Chu Nghiêm Phong ngoài sáng trong tối không ủng hộ cô kinh doanh ở nhà, ngày đó nghe cô muốn chuyển nơi kinh doanh đến nhà Tây, chủ động ôm đồm công việc chạy giấy chứng nhận.
Lục Mạn Mạn một bên treo quần áo, một bên không quên hỏi anh về chuyện quan trọng,"Giấy chứng nhận như thế nào rồi?"
Chu Nghiêm Phong,"Cũng tạm ổn rồi."
Anh thay giày ra, ánh mắt không để lại dấu vết dò xét qua vòng eo trước ngực cô.
Lục Mạn Mạn treo quần áo xong xuôi, nghiêng người sang hai tay ôm ngực, đầu vai lười biếng dựa vào tường, một ánh mắt đào hoa sáng rực nhìn anh,"Nhìn đủ chưa, thấy thể nào?"
Chu Nghiêm Phong,"..."
Anh kéo kéo phần cổ áo xuống, yết hầu nhấp nhô nhấp nhô, nhẹ nhàng điềm đạm nói,"Cũng tạm được."
Lục Mạn Mạn nhíu mày,"Cũng tạm được?”
Chu Nghiêm Phong,"Không tệ."
"Không tệ?"
"Rất đẹp."
Lục Mạn Mạn liền mím môi cười, đôi tay trắng nõn nà nhỏ nhắn mềm mại chậm chậm sờ lên lồng ngực anh, hỏi anh,"Vậy thì điều bọn họ nói đúng sự thật không... đồng chí Chu Nghiêm Phong gần đây đã thay đổi rất chịu khó về nhà rồi sao?"
Khóe môi cong lên một nụ cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn thẳng vào anh.
Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại chạm vào ngực anh, đầu ngón tay lướt nhẹ vuốt ve.
Chu Nghiêm Phong biết đây là mánh khóe mập mờ của cô, nhưng cổ họng anh vẫn thắt lại, máu sôi sục khắp người, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Một nơi như tiền sảnh không hợp với những hành đông này.
Anh kéo bàn tay không yên phận của cô xuống, nói khẽ: "Đừng làm bậy."
Lục Mạn Mạn mỉm cười: "Không phải làm bậy, là đang thăm dò."
Như hiểu rõ anh nói vậy mà không phải vậy, cô càng làm xằng làm bay dựa cả cơ thể mềm mại vào người anh, vừa nói vừa cười.
Giữa hai cơ thể động chạm rất nhẹ, cảm giác tê dại trong nháy mắt lan rộng, Chu Nghiêm Phong đột nhiên ngạt thở, đỏ mặt, hai lòng bàn tay vô thức chạm vào eo cô.
Vốn định đẩy người ra, nhưng không hiểu sao lại biến thành nửa ôm nửa đẩy.
Một đứa bé bỗng nhiên chạy tới: "Thím, thím!"
Nhìn thấy hai người lớn ôm nhau, đứa bé sững sờ một chút, giọng nói non nớt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Chú thím đang làm gì vậy?"
Bị người khác bắt gặp bất ngờ, Chu Nghiêm Phong, người luôn bình tĩnh tự chủ, vô tình lộ ra một chút bối rối trên khuôn mặt.
Lục Mạn Mạn không ngạc nhiên, buồn cười nhìn anh, cho đến khi anh ta quay sang một bên mới đi đến dẫn đứa nhỏ ra khỏi đại sảnh.
"Bé ngoan, chú thím đang ôm nhau." Cô nói.
"Ôm nhau à?" Chu Chi Chi càng khó hiểu.
Lục Mạn Mạn cúi xuống nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Ôm nhau, hôn nhau là cách thể hiện tình cảm giữa những người trưởng thành yêu và giữa hai người vợ chồng. Thím yêu chú, chú yêu thím, vì vậy chú thím sẽ ôm nhau và hôn nhau, điều đó có nghĩa là tình cảm của chú thím rất tốt."
Hóa ra là như thết
Chu Chi Chi suy nghĩ một chút, chớp chớp đôi mắt to, vỗ bàn tay nhỏ: "Thím, cháu thật hâm mộ thím."
Lục Mạn Mạn không nhịn được cười.
Đứa bé này thật dễ thương, thật đáng ghen tị.
Chu Nghiêm Phong nghe hai thím cháu nói chuyện, bước chân lên cầu thang chậm lại.
Chu Nghiêm Phong chạy đi tắm nước lạnh, dì Điền cũng nấu cơm xong, sau khi ăn cơm Lục Mạn Mạn mới chợt nhớ ra: "Ngày mai em đến nhà chị."
Rốt cuộc, chị gái của nguyên chủ cũng là người trong nhà, nên Lục Mạn Mạn quyết định tranh thủ có thời gian đi qua đó làm rõ quyền sở hữu đối với căn nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận