[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 309: Chuyện Tương Lai Thì Để Sau Hãy Nói (1)

Chương 309: Chuyện Tương Lai Thì Để Sau Hãy Nói (1)Chương 309: Chuyện Tương Lai Thì Để Sau Hãy Nói (1)
Các kế hoạch mà anh đã đặt ra, còn kèm theo rất nhiều suy ngẫm và khích lệ bản thân, cũng như là phân tích và đưa ra ý kiến về một số vấn đề hay suy xét về tương lai.
Về cơ bản thì có một tĩnh mạch phát triển toàn diện.
Vậy mà Lục Mạn Mạn có thể chịu đựng được chiếc giường thô cứng mà đọc hết một lèo.
Tối nay cũng vậy.
Chỉ là tối nay nhìn mãi thì trong lòng có chút bực bội.
Không nhịn được nghiêng mặt qua hít hà mùi hương vương trên chăn man của anh.
Chỉ có mùi xà bông thoang thoảng.
Lại có thể tưởng tượng đến lúc trước, anh đã làm những gì trên tấm phản cứng nhắc này mà có hôm hơn nửa đêm rồi vẫn chưa thấy về phòng.
Trong cuốn nhật ký có kẹp một tờ giấy.
Lần đầu tiên Lục Mạn Mạn mở cuốn nhật ký của anh ra đã trông thấy rồi, mảnh giấy ghi chữ "So do U
Cô muốn nói rằng hiện giờ mình cũng thế.
Còn nhớ rất lợi hại! Ôm chăn men của anh trong lòng, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết có phải do cô ngày ngày nghĩ ngợi hay không mà đến ban đêm lại nằm mo, trong lúc ngủ mơ cảm thấy khuôn mặt mình bị những ngón tay ấm áp ôm lấy, có người đang hôn cô, bờ môi ẩm ướt, ấm nóng, mang theo hơi thở quen thuộc.
Lục Mạn Mạn ê a mở to mắt ra, có chút không thể tin được.
"Anh, sao anh đã về rồi?"
Chu Nghiêm Phong rời khỏi môi cô, vuốt ve khuôn mặt cô, hầu kết động đậy, giọng nói khàn khàn: "Về rồi..."
Chu Nghiêm Phong nói được một nửa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, nhưng chỉ mỉm cười không nói gì.
Lục Mạn Mạn nghĩ đến bức điện tín kia, muốn cười nhưng phải kìm xuống.
Hỏi anh: "Buổi tối hôm qua làm xong việc là ra bắt xe lửa luôn à?"
Chu Nghiêm Phong 'ừ' một tiếng.
Lục Mạn Mạn hơi nhướng mày, trêu chọc nói: "Phi ngựa không dừng vó trở về thế này, hẳn là vì chuyện kia sao?"
Chu Nghiêm Phong ngồi bên cạnh mép giường, một tay vòng qua đầu cô, bàn tay thon dài mảnh khanh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay còn lại vòng qua eo cô, tùy ý vuốt ve.
Nghe ra ý trêu ghẹo trong giọng nói của cô, cũng không hề che giấu ham muốn bộc phát chút nào, nắm lấy tay cô khoác lên, đôi môi mỏng dán chặt lên mặt cô và nói: "Nhớ chết đi được."
Ngón tay cô mềm mại, cảm giác không tốt lắm.
Không nhịn được mà rên ri một tiếng, âm thanh khàn khàn, đầy uy lực cùng kiên định: "Nên không thể để tâm đến thứ gì khác được!"
Nói xong liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Anh tắm rửa xong, tóc còn hơi ướt, trên người mặc quần áo ngủ, chất vải mềm mại và mỏng hơn so với quần áo hàng ngày, nên cảm xúc chỗ đó càng rõ ràng hơn.
Ngón tay Lục Mạn Mạn như nhữn ra, hơi thở nam tính nóng bỏng phả ra... nóng rực nam tính khí tức theo sát lấy phun ra tới. .. lúc này cô mới nhận ra mình nhớ anh nhiều hơn những gì cô tưởng, mặc dù toàn thân đã tê tại bởi hơi thở nóng bỏng của anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hé miệng đón nhận nụ hôn của anh, hai cánh tay cũng ôm chặt lấy cổ anh.
Chỉ là khó buông bỏ khó phân định, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội càng đẩy người ra.
Chu Nghiêm Phong nuốt nước miếng hỏi nàng: "Sao thế?"
Lục Mạn Mạn thở hổn hển vài hơi, rồi loạng choạng đứng dậy nói: "khí tức bất ổn địa chi đứng dậy tới nói: "Em còn chưa đánh răng, đợi một xíu..."
Chu Nghiêm Phong không đồng ý chờ đợi thêm nữa, liền đẩy cô nằm trở lại, nàng đẩy trở về, môi lại ép xuống: "Không sao hết, ông xã dùng nước bọt giúp em súc miệng."
Sự tỉnh táo và kiêm chế thường ngày đều chị chó tha mất rồi.
Lục Mạn Mạn đẩy mặt anh ra xa: "Đáng ghét."
Phổ cập khoa học cho anh: "Buổi sáng không đánh răng, bên trong miệng sẽ có rất nhiều vi khuẩn đấy."
Vừa nói vừa đưa mấy đầu ngón tay lên lau nhẹ một vòng, tự thấy chán ghét bản thân.
Chu Nghiêm Phong bị hành động này của cô chọc cười, cười đến nỗi lồng ngực cũng rung lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận